Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1614: Thai Nghen 1

Chuong 1614: Thai Nghen 1Chuong 1614: Thai Nghen 1
Tô Tiểu Tiểu ngăn chặn không khoẻ đột nhiên nảy lên trong dạ dày, nói: 'Không có gì, đại khái là lâu lắm không uống, hơi không quen."
Khi nàng lại uống, cảm giác nôn khan ghê tởm kia lại không có.
Nàng uống một hơi cạn sạch canh gừng, người chảy đây mồ hôi, cả người cảm giác thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị một tiếng âm ï đánh thức, là huyện Huyện thái gia lại đây.
Vị Huyện thái gia này họ Viên, từng là xuất thân tiến sĩ nhị bảng, bởi vì biểu hiện xuất chúng khiến cho Tiêu Độc Nghiệp coi trọng, từng đươc Tiêu Độc Nghiệp tự mình đón tiếp, chỉ tiếc người này say rượu, ở Hàn Lâm Viện làm việc không mấy ngày đã bị giáng chức tới nơi khổ hàn.
Hôm qua ông ta trùng hợp có việc đi Toái Bắc Quan một chuyến, thấy hai chiếc xe ngựa đỗ ở bên đường.
Xe ngựa không phải trọng điểm, ông ta nhận ra người hầu phủ đại hoàng tử thường làm bạn ở bên người Tiêu Độc Nghiệp kia.
Người hầu làm bộ không quen biết ông ta, nhưng ông ta xác định mình không sai, nên lúc này, hôm nay tìm tới trạm dịch.
Tô Tiểu Tiểu rửa mặt xong mặc chỉnh tề, khi đi ra cửa phòng, Cảnh Dịch đã ôm trường kiếm đứng ở hành lang.
"Chờ thật lâu sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Không có, vừa tới." Cảnh Dịch nói: "Có tình huống, huyện lệnh gia huyện lại đây, muốn mời Lương Vương đi huyện nha tính dưỡng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tĩnh dưỡng ý tứ là —"
Cảnh Dịch bình tĩnh nói: "A, Lương Vương bị bệnh."
Tiêu Độc Nghiệp ở tuyết sơn đông lạnh, nửa đêm bắt đầu không thoải mái, sáng nay lại bị sốt cao, Viên huyện lệnh tới thỉnh an với hắn ta, bị bộ dáng sắc mặt trắng bệch kia của hắn ta là sợ tới mức chết khiếp, nhưng tới cũng tới rồi, cũng chỉ có thể căng da đầu mời Tiêu Độc Nghiệp đi huyện nha dưỡng bệnh.
"Bảo hắn ta đi sao?" Cảnh Dịch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Bảo hắn ta đi thôi, đã nhiều ngày chúng ta muốn đi thu mua lương thảo, vốn cũng không rảnh lo hắn ta, để huyện lệnh trộng, tận tâm hơn chúng ta."
Lúc này trong sương phòng cách vách, Tiêu Độc Nghiệp bọc chăn bông thật dày ngồi xếp bằng ở trên giường, dùng giọng mũi khàn khàn nồng đậm nói với Viên huyện lệnh: "Lần này bổn vương cải trang đi ra ngoài, nhớ lấy, không thể bại lộ thân phận của bổn vương." "Vâng vâng vâng!" Viên huyện lệnh vội không ngừng mà đồng ý: "Ta nói ngài là một vị bà con xa thân thích của ta."
Tiêu Độc Nghiệp suy yếu cho ông ta một ánh mắt lạnh lẽo không hề có lực sát thương.
Viên huyện lệnh cúi đầu.
Tiêu Độc Nghiệp nói: "Bổn vương lấy thân phận thương nhân hành tẩu, ngươi gọi bổn vương một tiếng Tiêu lão bản là được."
Viên huyện lệnh vội nói: "Ha quan tuân mệnh.”
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch lại đây.
Tô Tiểu Tiểu xem mạch cho Tiêu Độc Nghiệp.
Viên huyện lệnh đánh giá Tô Tiểu Tiểu trên dưới một cái: "Vị này chính là —"
Tiêu Độc Nghiệp lạnh nhạt nói: "Y nữ của bổn vương, họ Tần."
"Tân cô nương." Viên huyện lệnh chắp tay thi lễ.
Thân phận y nữ ở Đại Chu thấp kém, nhưng tục ngữ nói rồi, trước cửa tể tướng quan thất phẩm, y nữ phủ Lương Vương cũng không phải một huyện lệnh là mình có thể chậm trễ.
Ông ta lại nhìn về phía Cảnh Dịch bên xạnh, thời gian ông ta ở kinh thành không nhiều lắm, chưa từng gặp Cảnh tiểu hầu gia.
Tiêu Độc Nghiệp lại nói: "Hộ vệ của bổn vương, họ Cảnh."
Tần, Cảnh, đều là dòng họ như sấm bên tai ở kinh thành.
Nhưng hai vị hẳn là không có quan hệ gì với phủ Hộ Quốc Công, phủ Uy Võ Hầu, nói cách khác nào có thể ở bên người Lương Vương làm y nữ và hộ vệ?
"Ta và Cảnh Dịch đi ra ngoài một chuyến." Tô Tiểu Tiểu nói với Tiêu Độc Nghiệp.
Tiêu Độc Nghiệp cảnh giác hỏi: "Ngươi lại làm cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Bốc thuốc cho điện hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận