Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1592: Dai Hinh Quay Ngua 3

Chuong 1592: Dai Hinh Quay Ngua 3Chuong 1592: Dai Hinh Quay Ngua 3
Xe ngựa ngừng ở đường dài bên hồ, nơi này liếc mắt nhìn lại một cái, tất cả đều là thuyền hoa rường cột chạm trổ.
Mùa đông hồ nước có một hơi thở ngũ vị khác, trên thuyên hoa treo mành đỏ, đèn lồng màu đỏ, cũng dán lên tranh tết và câu đối.
Lần này Vệ Đình mang theo nàng di lại không phải Trân Châu Các đã từng đi mấy lần, mà là một thuyền hoa khác cực kỳ an tĩnh.
Lớn hơn Trân Châu Các, cũng tinh xảo mỹ lệ hơn Trân Châu Các.
Toàn bộ trên thuyền hoa trừ bỏ gã sai vặt và thị nữ yên lặng cúi đầu, chỉ có hai khách nhân bọn họ.
"Vệ Đình, chàng dẫn ta đến nơi này làm cái gì?"
Hong gió lạnh?"
Tô Tiểu Tiểu: Không thể nói lời hay.
Bọn họ ở trong một gian sương phòng dựa cửa sổ ngồi xuống.
Thị nữ lập tức dâng lên món ngon, tất cả đều là món ăn Tô Tiểu Tiểu chưa từng thấy, sắp đặt đặc biệt tinh xảo.
Tô Tiểu Tiểu nếm một miếng, hương vị thịt cá hết sức tươi ngon.
Nàng lại nếm một viên nhỏ, là canh cá viên gừng hầm nàng thích ăn, viên gừng cay, thịt cá tươi, chứa dầu mỡ đầy đặn, với canh chua giải ngấy hoàn mỹ dung hợp ở bên nhau, là thịnh yến trên đầu lưỡi.
Vệ Đình không ăn mấy miếng, chủ yếu là nhìn nàng ăn.
Nàng ăn đến quai hàm phình phình, đặc biệt khi nhét viên nhỏ vào trong miệng, cực kỳ giống một con sóc con kiếm ăn.
Tô Tiểu Tiểu ăn đến cả người đầy mồ hôi, vừa ăn ngon lại thống khoái.
Ăn cơm xong, hoàn toàn vào đêm.
Đêm nay trên đường dài có hội đèn lồng, trong gió lạnh quán xe treo đèn lồng ngũ quang thập sắc, như một con rồng dài uốn lượn.
Trên thuyên hoa còn lại truyền đến tiếng ca cơ hát và tiếng tỳ bà thanh thanh lọt vào tai, khiến lòng người lay động.
Tô Tiểu Tiểu ghé vào trên lan can boong tàu, thổi gió, nghe khúc, thưởng thức cảnh đêm kinh thành, mặt day hưởng thụ.
Bỗng nhiên, thuyền hoa tiến lên chạm vào đá ngầm, kịch liệt xóc nảy một chút.
Cơ thể Tô Tiểu Tiểu nhào về phía trước, một tay Vệ Đình kéo người lại, Tô Tiểu Tiểu đâm vào ôm ấp vững chắc của hắn.
Nàng trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, không biết vì sao, tim đập bỗng nhiên tăng lên.
Vệ Đình không buông nàng ra, nàng cũng không từ trong lòng hắn rời đi.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú lẫn nhau.
Trên bờ sông không biết ai nổ vang pháo hoa, ánh lửa rực rỡ xông thẳng tận trời, nhìn không trung vô tận tỏa sáng ầm ầm, tranh nhau phát sáng với ngôi sao.
Lòng của Tô Tiểu Tiểu như cũng bị một chuỗi lửa khói nổ tung, nàng nuốt nước miếng theo bản năng, nhón mũi chân, nhẹ nhàng chạm vào trên cánh môi mềm mại của hắn.
Sau đó nàng nhìn hắn.
Ánh mắt Vệ Đình thâm thúy.
Như vậy cũng không phản ứng sao?
Có phải mình chủ động quá mức hay không?
Tô Tiểu Tiểu dam gót chân trên mặt đất, xoay người rời đi.
Vệ Đình bỗng nhiên kéo người trở về trong lòng, một tay ghìm đầu nàng, nặng nề bao phủ vê phía nàng.
Hắn hôn môi nàng, không cho nàng đường sống chạy trốn chút nào, cướp đi mỗi một tấc hô hấp của nàng.
Tô Tiểu Tiểu bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhữn cả người.
Bọn thị nữ thẹn thùng trốn vào trong phòng.
Hôn xong, đôi mắt nàng đều đã ươn ướt, mỗi một khối xương cốt cả người cũng dần dần tê đại.
Nàng dựa vào ngực hắn, thấp giọng nói: "Ta, ta không đứng được..."
Vệ Đình ôm ngang nàng lên, đi nhanh về phía sương phòng.
Pháo hoa bầu trời đêm sáng lạn, trên bờ và trên thuyền hoa truyền đến tiếng người ồn ào.
Hắn ôm nàng vào phòng, một chân khép cửa lại, đặt nàng ở trên giường mềm mại.
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngẩn mà nâng tay lên.
Nàng cảm thấy nàng nhất định là bị mê hoặc, người nam nhân này lớn lên quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến nàng đã quên hắn hung tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận