Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1628: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 2

Chương 1628: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 2Chương 1628: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 2
Ngụy Tốn cười nói: "Thu không ít lương thảo! Mặt khác, khôi giáp cũng có, quân binh chúng ta , mỗi người đều có thể mặc khôi giáp, xứng với binh khít"
Từ không đến có, chính là như vậy!
Tô Tiểu Tiểu còn tính vừa lòng với chuyến thu hoạch này: "Mồ hôi nước mắt nhân dân bị Bắc Yến cướp đoạt nhớ rõ trả lại."
Trong nháy mắt Ngụy Tốn rất là kính nể: "Vâng!"
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Tình huống mọi người thương vong như thế nào?"
Ngụy Tốn nghiêm mặt nói: "Một trăm người vết thương nhẹ, mười mấy người bị thương xuyên qua, năm người bỏ mình."
Nói thực ra, đây là một chiến sự có thương vong nhẹ nhất Ngụy Tốn từng trải qua.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hậu táng, dựa theo tiêu chuẩn triều đình phát tiên an ủi gấp ba, trong chốc lát ta đi xem người bệnh.
Ngụy Tốn khom người thật sâu với Tô Tiểu Tiểu.
Nếu nói lúc trước mọi người đi theo nàng, ít nhiều có chút xuất phát từ nàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng đêm nay đã trải qua một trận chiến này, mọi người là kính nể nàng từ trong lòng.
Có trận nàng là đánh thật, có tiên nàng là phát thật.
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết ý tưởng mọi người trong lòng, dù sao bất kì là thân phục mị lực cá nhân của nàng hay là năng lực của đồng tiên nàng, với nàng mà nói đều giống nhau.
Trương Dũng lại đây, trên đao của ông ta nhiễm máu kẻ thù, nhìn qua tàn nhẫn lại máu tanh.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh: "Tìm hiểu rõ ràng tình huống biên quan chưa?”
Vẻ mặt Trương Dũng phức tạp gật đầu: “Đại quân Bắc Yến tập trung binh lực tấn công Ung Thành, Lãnh Khuê mang đi năm vạn binh lực biên quan, tiến đến Ung Thành nghênh chiến."
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Chẳng phải tri trấn kia là chỉ còn lại có một vạn binh lực sao?"
Trương Dũng nói: "Mấy ngày trước Lãnh Khuê cho Tô Mạch 5000 người tiến đến Uyển Thành bình loạn, cho nên, kỳ thật chỉ có 5000... Không đến, trong đó còn bao gồm quân nhu và binh lính hậu cần."
Lý Đạt bùng nổ: "Vậy thì quá mức! Sao mấy người thủ được Tri Trấn? Ai đang canh giữ?"
Trương Dũng nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Tân Thương Lan."
Lý Đạt không hé răng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cho dù là tổ phụ ta, lấy 5000 binh lực tử thủ Tri Trấn sợ là cũng không dễ dàng.
Trương Dũng gật gật đầu: "Bắc Yến phái hai vạn đại quân công thành, công ba ngày ba đêm. Mặt khác còn có một việc, lúc Lãnh Khuê đi, mang tất cả lương thảo đi, tướng sĩ Tri Trấn sợ là đã đói bụng mấy ngày rồi."
Đáy mắt Tô Tiểu Tiểu hiện lên sát khí: "Truyền lệnh xuống, tất cả tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, một canh giờ sau, hành quân cấp tốc! Đi Tri Trấn trước!"
Hành quân cấp tốc là phương thức hành quân cường độ lớn nhất, một ngày bộ binh đi được không đến trăm dặm, nhưng loại phương thức hành quân này với tiêu hao thể lực là thật lớn, thậm chí có thể đạt tới cực hạn người, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không áp dụng hành quân cấp tốc.
Khi nhận được quân lệnh, tân binh không hiểu ra sao, nhóm lão binh lại deu đã hiểu.
Ở lúc trải qua một đêm chém giết, chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ đã áp dụng hành quân cấp tốc chi viện Tri Trấn, loại khó khăn địa ngục này ngay cả Vũ An Quân và Vệ Tư còn sống đều chưa từng khiêu chiến.
Nhưng mà không ai có câu oán hận.
Bọn họ ôm binh khí nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Tiểu nắm chặt thời gian làm giải phẫu cho người bệnh trọng thương, còn lại giao cho y quan đại quân.
Mặt khác, nàng vẫn là để lại hai ngàn nhân mã cho Gia Huyện, do Phù Tô dẫn dắt, ngụy trang thành đại quân Bắc Yến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận