Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 411: Mau Mu Tinh Tham 1

Chuong 411: Mau Mu Tinh Tham 1Chuong 411: Mau Mu Tinh Tham 1
Lúc Huệ Giác sư thái giới thiệu việc làm ăn với Tô Ký, nói là hai tỷ đệ họ Tô, tỷ tỷ bubam, mập mạp đáng yêu, còn đệ đệ thì nhỏ nhắn, da đen.
Ông ta cũng không ngờ lại gặp phải nàng ở đây.
"Tô...' Tô Tiểu Tiểu nghĩ/Lão gia?"
Xưng hô như vậy chắc không sai nhỉ?
Tô Uyên mỉm cười, xem như cam chịu cái xưng hô này.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy người nam nhân này khi cười lên mang tới một cảm giác gần gũi khiến người ta muốn lại gần.
Nhưng không phải rất kỳ quái sao?
Nàng không phải người thích gân gũi người khác.
Tô Uyên nhìn Tô Tiểu Tiểu, lại nhìn ba đứa nhỏ ôm đùi nàng, trong đầu hiện lên vô số nghi hoặc.
"Nơi này là nhà ta." Tô Tiểu Tiểu nói,'Bọn chúng là con ta, Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ."
Tô Uyên trợn mắt há hốc mồm.
"“Giat Gial'
Xa phu vừa lăn vừa bò đi vào,'Sao ngài lại vào trong thôn rồi? Tiểu nhân ra bờ sông múc nước cho ngài, lúc quay lại đã không thấy tăm hơi xe ngựa đâu! Doa cho linh hôn bé nhỏ của tiểu nhân bay mất rồi!"
Nhắc tới chuyện này, Tô Uyên cũng rất buồn bực. Rõ ràng ông ta xảy ra chuyện ở đường chính, sao khi tỉnh lại... lại nằm trong nhà Tô cô nương?
Ông ta hỏi: "Tô cô nương, là ngươi cứu ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu vừa muốn mở miệng, Tô Thừa đã nghênh ngang khiêng dao đi đến.
"Khuê nữ! Hôm nay cha đã làm rất tốt! Buổi tối nhớ nấu thịt nhá! A? Người cha kéo về đâu?”
Tô Tiểu Tiểu vờ như không thấy.
Khó khăn lắm mới may lại chiếc áo khoác cho cha, lại bị cha xé rách như vậy -
Tô Thừa nhìn ve phía Tô Uyên đã ngồi dậy. Tô Uyên cũng nhìn Tô Thừa với vẻ mặt ủ rũ.
Sắc mặt Tô Uyên lập tức trở nên ngơ ngẩn.
"A? Ngươi tỉnh rồi à? Làm gì mà nhìn ta như vậy?" Tô Thừa hung hăng trừng mắt với Tô Uyên.
Ánh mắt Tô Uyên khẽ chấn động.
Giống, quá giống.
Nhưng khi nói chuyện thì lại không giống. Đều nói cháu ngoại giống cậu vì hai huynh muội do một me đẻ ra, có chung hình dáng đặc thù,
Nhưng khi nhìn thấy Tần Triệt, Tô Uyên chỉ cảm thấy có một hai nét giống với phụ thân mình. Còn người trước mắt này, vừa nhìn là Tô Uyên liên hiểu thế nào là chân chính giống.
Hai hàng lông mày, không khác gì lông mày của cô cô và phụ thân.
Tô Uyên lẩm bẩm nói: "Ngươi trông thật giống một người."
Tô Thừa giơ dao giết heo lên: "Mẹ nó ngươi mắng ai! Vốn dĩ lão tử chính là người! Còn giống cái gì chứ!"
Tô Uyên: "...'
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha, ông ta là khách của con ở Phủ Thành, nước suối Nhị Cẩu mang về cho cha chính là lấy từ nhà ông ta."
Mẹ kiếp, sau bao nhiêu cố gắng lại đổ hết lên trên đầu khách -
Tròng mắt Tô Thừa đảo quanh, bình tĩnh ném con dao xuống đất, đạp nó vào trong gầm ghế.
Xa phu lập tức hiểu ra: "Là ngươi, là ngươi! Là ngươi trói lão gia nhà tal Các ngươi... các ngươi là cả nhà trộm cắp!"
Tô Uyên trầm giọng nói: "Trịnh Quảng, chớ có vô lễ!"
Xa phu chỉ vào Tô Thừa nói: "Chính ông ta đó gia, ngài không nghe ông ta nói gì sao? Rõ ràng là bọn họ -”
Sắc mặt Tô Uyên tram xuống, xa phu ngoan ngoan im miệng.
Tô Tiểu Tiểu kịp thời đổi đề tài: "Tô lão gia, tình hình vừa rồi của ngài rất nguy hiểm, là bệnh dị ứng, ngài có biết mình bị bệnh dị ứng không?”
Tô Uyên gật đầu, chua xót cười: "Ta dị ứng với tơ liễu và một số thực phẩm, thường ngày cũng rất chú ý. Hôm nay là do ta sơ sót, không chú ý để người bỏ tơ liễu vào trong xe. Tô cô nương, lần này may mà có cô."
"Chuyện nhỏ." Tô Tiểu Tiểu hào phóng nói.
Tô Thừa nhân cơ hội đi ra hậu viện.
Tô Uyên quay đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại cười hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Tô cô nương, các ngươi là người thôn này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận