Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1846: To Ton Tinh Cam 2

Chuong 1846: To Ton Tinh Cam 2Chuong 1846: To Ton Tinh Cam 2
Ba người quay lại chỗ ở.
Lý Uyển vừa tắm cho Đại Hổ và Nhị Hổ xong, còn đang lau tóc cho hai đứa trẻ, Vệ Hi Nguyệt đã ngủ thiếp đi trong lòng Vệ Thanh.
"Nhị tẩu, Tiểu Hổ đâu?" Vệ Đình hỏi.
"Ở trong phòng cha." Lý Uyển nói: "Hình như cha không thoải mái lắm."
Thật ra vừa nãy ông ấy đã không thoải mái, nếu không đã không giao Tiểu Hổ cho nàng ấy rồi về một mình.
Lý Uyển hơi lo lắng: "Nhị ca đệ nói sau khi trở về cha vẫn luôn nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không ăn, vừa rồi Tiểu Hổ mới vào."
"Để đệ đi xem xem." Vệ Lục Lang nói.
Lý Uyển nhắc nhở: "Tiểu Lục nhớ cẩn thận đấy."
Vừa rồi Sát thủ mới vào xem cha nhưng lại bị cha đánh một chưởng bay ra ngoài.
Tình trạng của cha không bình thường lắm.
Cũng chỉ lúc mấy đứa trẻ lại gân ông ấy mới không công kích.
Vệ Tư đang trải qua phản ứng vô cùng thống khổ của giới đoạn, xương cốt toàn thân cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò, liên tục gặm nhấm xương cốt ông ấy.
Thế nên ông ấy mới lâm vào trạng thái vô cùng nóng nảy.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, một cái bánh bao nhỏ leo lên giường.
Cái đầu nhỏ dễ thương nói chuyện với ông ấy: "Gia gia, người làm sao vậy?"
Giọng nói đầy mùi sữa như một dòng suối thanh mát tiến vào trong cơ thể đang nóng như nham thạch của ông ấy.
Hai mắt ông dần tỉnh táo hơn.
Tiểu Hổ lăn qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng lại chạm vào người, không thì lại bò qua bò lại trên người ông ấy.
Ông ấy giống như một tòa núi nhỏ, còn Tiểu Hổ thì đang trèo đèo lội suối, mỗi lần leo lên trên thì cảm giác rất thành công.
Vệ Tư ôm Tiểu Hổ vào lòng.
Tiểu Hổ không thể động đậy được.
Đôi mắt đen nhánh long lanh của cậu bé xoay tròn liên tục: "Gia gia buồn ngủ rồi à? Đúng không?”
Tiểu Hổ rút cánh tay nhỏ nhắn ra nhưng lại không rút nổi. Chỉ có mỗi cái đầu nhỏ của cậu bé là còn nhúc nhích được.
Cơn nóng nảy trong đầu Vệ Tư bị cậu bé an ủi từng chút, từng chút một.
"Gia gia, ai da, buồn ngủ đi."
Tiểu Hổ học cách người lớn du cậu bé đi ngủ để dỗ Vệ Tư.
"Gia gia ngoan... Ngoan... Ngủ... Đi... Hô..."
Tiểu Hổ dỗ gia gia xong cuối cùng lại thành dỗ mình ngủ luôn.
Vệ Lục Lang đẩy cửa vào.
Hắn ta nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiểu Hổ, lại thấy cha mình cũng ngủ thiếp đi.
Hắn ta rón rén bước lại gần, cúi xuống xốc cái chăn mỏng lên, định bế Tiểu Hổ ra.
Bàn tay vừa đặt xuống bả vai Tiểu Hổ thì Vệ Tư mở mắt.
"Cha... Ngao...'
Vệ Lục Lang lại bị đánh bay.
Vệ Tư ôm bánh bao nhỏ thơm mùi sữa chặt vào lòng mình.
Dám đoạt bánh bao nhỏ với ông ấy à?
HU
Vệ Đình, Vệ Thanh và Quỷ Phố ngồi ở thư phòng thảo luận.
Vệ Lục Lang lại bị treo trên ngọn cây.
Ba người cũng không thèm nhấc mí mắt lên, giống như sớm đoán được sẽ có kết quả này.
Quỷ Phố bình tĩnh nhìn về phía Vệ Thanh: "Ngươi thấy thế nào?”
Vệ Thanh nói: "Có lẽ ông ta không có nói dối, nhưng lời ông ta nói có phải sự thật hay không, tạm thời còn phải chờ kiểm chứng."
Hàn thúc chưa chắc có gan nói dối bọn họ, nhưng Thánh Nữ có tiết lộ toàn bộ chân tướng cho Hàn thúc hay không thì chưa biết được.
Vệ Thanh khẽ cười một tiếng: "Tên kia nói không sai, chuyến đi Nam Cương lần này ngày càng trở nên thú vị rồi."
"Tên kia là ai2" Vệ Đình hỏi.
Vệ Thanh bình tĩnh nói với vẻ mập mờ: "Tóm lại, có một người như vậy đấy."
Thấy nhị ca không muốn nói, Vệ Đình không tiếp tục hỏi nữa.
Vệ Lục Lang ở trên cành cây vang tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Này, tốt xấu gì thì mấy người cũng phải đưa ta xuống chứ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận