Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 956: Vệ Phu Nhân Là Thật Hay Giả 1

Chương 956: Vệ Phu Nhân Là Thật Hay Giả 1Chương 956: Vệ Phu Nhân Là Thật Hay Giả 1
Trân thị ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, người một nhà."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Ngũ tẩu nói mau đi, bà là người thế nào?"
Việc con dâu hỏi thăm mẹ chồng tương lai để sau khi qua cửa chung sống hòa thuận với nhau cũng không có gì là lạ, Tưởng thị không hoài nghi gì.
Nàng ta kể lại một số thói quen của Vệ phu nhân, ví dụ như ở một mình ở tây viện, không giao tiếp với người trong nhà, chỉ đến ngày lễ ngày tết mới đi thăm, ...
"Mẹ vẫn luôn như vậy sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tưởng thị thực sự không muốn nói, lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm, nàng ta cũng chỉ có thể tự trách mình ăn quá nhiều.
Tưởng thị xua tay: "Thôi thôi, nói với muội cũng không sao. Ta cũng là sau đó nghe nhị tẩu các nàng nói, bà ấy lúc trước không có như vậy, mẹ cùng cha cũng đã từng vợ chồng tương kính như tân.'
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch trước tiên đến ngõ Lê Hoa đón ba đứa nhỏ, đến Trấn Bắc Hầu phủ thì đã gần trưa.
Một đại gia đình tụ tập trong sân của lão Hầu tước và Tô lão phu nhân, đang bận rộn đếm quà và đặc sản từ Quân Châu mang vê.
Ngày xưa giao thông đi lại rất bất tiện nên Tô lão phu nhân phải mất hơn nửa năm mới về được quê hương.
Tô lão phu nhân là một người mặt mũi hiền hậu, nước da hồng hào, trên mặt mang theo ý cười, rất dễ ở chung.
Vợ của Tô Uyên là Đào thị, là một người phụ nữ hiền lành, quê cũng ở Quân Châu, sau này cha nàng ấy vào kinh làm quan, cả gia đình chuyển đến kinh thành.
"Có phải Đại Nha không? Mau đến đây cho cữu tổ mẫu coi nào."
Tô lão phu nhân mỉm cười vẫy tay với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bước tới và gọi một tiếng cữu tổ mẫu.
Tô lão phu nhân nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu, mời nàng ngồi xuống bên cạnh.
Bàn tay của người già thô ráp và ấm áp.
"Vậy ư?" Tô Tiểu Tiểu đầy vẻ tò mò.
Tưởng thị nói: "Ta gả vào Vệ gia muộn, mấy chuyện này toàn nghe kể lại thôi, đám Nhị tẩu cũng thế. Dù sao thì chuyện cũng đã lâu rồi. Trước khi nương sinh Tiểu Thất, tình cảm với phụ thân không tệ, đối xử với mấy nhi tử cũng rất tốt."
Tô Tiểu Tiểu hậm hực: "Vệ Đình còn nói, mẹ hắn thờ ơ với tất cả huynh đệ, chỉ loáng thoáng cảm giác bà lạnh nhạt với hắn nhất."
Tưởng thị đau lòng thở dài: "Do mọi người sợ Tiểu Thất đau lòng nên mới cố ý nói như vậy, nói nương vẫn như thế, không thân cận với ai, bảo hắn đừng để trong lòng."
Tô Tiểu Tiểu gặng hỏi từng chuyện: "Lúc Vệ phu nhân sinh Vệ Đình, khi ấy đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao thái độ thay đổi rõ ràng vậy chứ?”
Tưởng thị thành thật nói: "Chuyện này ta không rõ lắm, chuyện năm đó, các tẩu tẩu cũng không rõ lắm, chỉ biết năm đó nương sinh Tiểu Thất ở Lĩnh Nam”
"Lĩnh Nam?" Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác.
Tưởng thị nói: "Nương là người Lĩnh Nam, năm ấy nương vừa khéo về quê thăm người thân, ở nhà mẹ đẻ hơn nửa năm, sinh Tiểu Thất ra rồi mới hồi kinh."
Tô Tiểu Tiểu trâm tư nói: "Sau đó tính tình thay đổi ngoạn mục?"
Tưởng thị gật đầu: "Ừ"
Trâm cảm sau sinh? Tô Tiểu Tiểu sờ cằm.
Tưởng thị và Trần thị lúc này không đến tay không, Trần thị tặng Tô Tiểu Tiểu một thanh đại đao, Tưởng thị tặng Tô Tiểu Tiểu một thanh trường kiếm.
Không hổ là nữ quyến tướng môn, tặng quà gặp mặt cũng uy vũ khí phách như thế.
Sau khi hai người tời đi với một bình thịt khô, Úy Trì Tu tới.
Hắn ta vừa vào phòng đã nhanh tay khép cửa lại, kéo mặt nạ da người trên mặt xuống.
Tô Tiểu Tiểu câm xẻng, đang định cho hắn ta một cuốc.
"Ồ, là ngươi ay
Nàng thu cái xẻng lại: "Ban ngày ban mặt, đeo mặt nạ lén la lén lút tính làm gì?"
"Giết người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận