Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 919: Ky Binh Tan Gia 2

Chuong 919: Ky Binh Tan Gia 2Chuong 919: Ky Binh Tan Gia 2
Hai bên giao chiến, đao kiếm va chạm tạo ra những tia lửa.
Hắc y nhân không ngờ tới tiểu nha đầu này lại tiếp được những chiêu thức của mình.
Ánh mắt của hắn có chút lạnh đi.
"Chỉ có như vậy". Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt hỏi.
Nhưng thật ra, cánh tay của nàng có chút tê dại, Hắc y nhân này so với hai người vừa rồi lợi hại hơn nhiều.
Một chiêu này của hắn xem ra rất mạnh, nhưng thực vẫn chưa dùng đến năm phần công lực, suy cho cùng, hắn muốn bắt sống mình.
Rất nhanh, phát kiếm thứ hai của Hắc y nhân chém xuống.
Kiếm của Tô Tiểu Tiểu là cướp của hai tên áo đen kia, nên không sắc nhọn bằng kiếm của Hắc y nhân.
Lần thứ ba giao chiến, nàng mơ hồ nhận thấy đuôi kiếm sắp hỏng rồi.
Hắc y nhân nhếch môi cười, một cước quét xuống dưới chân của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đè xuống, mượn lực xoay người và rút con dao găm ở thắt lưng hắn ra.
Nàng lật qua đỉnh đầu của hắn, vừa chạm đất, lưỡi kiếm hung hăng đâm vào sau lưng hắn!
Hắc y nhân nhăn mặt đau đớn, quay người vung kiếm ra.
Kengl
Kiếm của hắn bị cắt gãy rồi!
"Làm sao có thể như vậy?"
Hắn nhìn con dao găm còn lại trong tay Tiểu Tô Tô với vẻ khó tin.
“Đây là vũ khí gì?'
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng được biết!"
Bên kia, công chúa Huệ An hồi hộp nhìn hai người giao đấu, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Hắc y nhân kia bị thương rồi, nhưng dáng vẻ còn có thể đánh nhau.
Làm sao đây?
"Công chual
Công chúa Huệ An nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay người lại nhìn kỹ hơn, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Tiểu Trác Tửi tại sao mgươi lại ở đây?"
Tiểu Trác Tử thở hổn hển nói: "Bọn họ bắt được nô tài, nô tài không dễ dàng trốn thoát ra được, sau khi trốn thoát nô tài vẫn luôn tìm kiếm tung tích của công chúa!" Công chúa Huệ An nhìn về phía sau hắn: "Đào Hồng đâu? Nàng ở đâu?"
Tiểu Trác Tử ánh mắt lóe lên: "Tiểu nhân... không rõ lắm, có lẽ bị giam ở nơi khác. Công chúa, chúng ta mau trở vê cung đi!"
Công chúa Huệ An nói: 'Không được, Tô cô nương vẫn còn ở bên đó, ta đợi nàng”.
Tiểu Trác Tử nói: "Công chúa!"
Công chúa Huệ An kiên trì nói: "Ta không thể mất đi nàng!"
Tiểu Trác Tử lúng túng nói: "Nhưng... Người lại không biết võ công, ở lại đây sẽ vướng tay vướng chân, không bằng trước tiên tìm một nơi an toàn để trốn.
Công chúa Huệ An nghiêm túc nói: "Nàng vì bản công chúa mà vào sinh ra tử, bản công chúa lại một mình lẩn trốn, vậy bản công chúa là loại người gì!"
Tiểu Trác Tử đau đầu: "Nô tài... ý của nô tài là... Tô cô nương thân thủ không tệ, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Công chúa Huệ An giống như nhìn kẻ ngốc liếc Tiểu Trác Tử: "Nếu nàng thân thủ đã rất tốt, chúng ta không phải đáng lẽ nên đi theo nàng sao? Ngươi và ta đều không thể đánh nhau, đụng phải thích khách thì phải làm sao?"
Tiểu Trác Tử bị oán đến á khẩu không trả lời được.
Ở trong cung ngốc muốn chết, lúc này đầu óc ngược lại có thể sử dụng.
Nếu như mềm mỏng không được, vậy chỉ có thể cứng rắn.
Tiếu Trác Tử âm thầm rút ra một chiếc khăn có tẩm thuốc mê: "Công chúa, đắc tội rồi."
“Ngươi nói cái gì?"
"Nô tài nói, người xem bên kia là cái gì?”
Huệ An công chúa theo hướng tay chỉ quay người lại.
Đáy mắt Tiểu Trác Tử xẹt qua một tia lạnh lão, từ sau lưng công chúa Huệ An vươn tay ra, mãnh mẽ đưa khăn lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một con dao găm bay tới, đâm trúng bả vai hắn!
Hắn bị lực đạo thật lớn đụng trúng, ngã phịch trên mặt đất, đầu đập vào một tảng đá ven đường, chết tại chỗ.
Công chúa Huệ An nghe thấy động tĩnh, cực kỳ hoảng sợ quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận