Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2645: Gap Ha Hau Nghi 3

Chuong 2645: Gap Ha Hau Nghi 3Chuong 2645: Gap Ha Hau Nghi 3
Dưới sự trợ giúp của Hạ Hầu Nghi, mới có thể để cho Hạ Hầu Khanh ổn định chức thành chủ của mình.
Tô Tiểu Tiểu thâm nói: “Một là Như phu nhân, một người là thúc thúc ruột, thành chủ này bị vây kín bốn phía cũng không biết.”
“en rồi."
Hạ Hầu Khanh nói.
Tô tiểu Tiểu và Vệ Đình cũng ngừng nói chuyện ngay lập tức, nghiêm túc dừng lại.
Tâm phúc của Hạ Hầu Khanh gõ cánh cửa sân đã đóng kín.
Một tên sai mặt từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy thành chủ đã dẫn người đến, vội vàng khom người mời thành chủ cùng những người khác đi vào.
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra dịch dung của Vệ Đình một chút.
Không có vấn đề.
Đêm qua ở đảo Thiên Sơn có một trận mưa to, sáng nơi trời xanh không mây, trong sân tràn ngập mùi đất cỏ ẩm ưới.
Hạ Hầu Nghi ngồi trên xe lăn ở bãi cỏ phía trước, trên người đắp một cái chăn lông dày, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phương xa.
Ngoại hình tiều tụy, má hóp, rõ ràng là đang bị bệnh.
Bàn tay đặt trên xe lăn trắng bệch như xương trắng, Tô Tiểu Tiểu không khỏi nghĩ tới bộ dạng của Tông Chính Huy vừa ra khỏi giếng mỏ: Yếu đuối, bất lực, gần chất.
"Nhị thúc!"
Hạ Hầu Khanh gọi ông ta, bước nhanh đi vê phía ông ta.
Hầu Hầu Nghi từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng rơi vào mặt Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy minh bị một người chết theo dõi, lập tức không lạnh mà run.
Vệ Đình tiến lên vài bước chắn trước mặt Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt hắn lạnh lùng nghênh đón ánh nhìn chết chóc từ đối phương.
Ánh mắt của Hạ Hầu Nghi cũng dừng lại một thoáng trên khuôn mặt đã cải trang của Vệ Đình.
"Nhị thúc."
Lúc này, Hạ Hầu Khanh cũng đi đến gần xe lăn, hắn cúi người kéo chiếc chăn dày đã hơi trượt xuống trên người ông ta lên: "Ngoài trời khá lạnh, người ra đây làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu đứng sau lưng Vệ Đình nhìn Hạ Hầu Nghi. Ông ta sợ lạnh.
Nhưng cơ thể đã yếu đến như vậy rồi thì sợ lạnh cũng đúng.
Thấy Hạ Hầu Nghi không có trả lời mình mà quay đầu nhìn Đoan Mộc Vân trong Bách Hoa Cung, Hạ Hậu Khanh bèn giới thiệu: "Nhị thúc, hắn là Đoan Mộc Vân, nhi tử của Vân Sương, người đứng sau là thê tử của hắn."
Nói xong lời này, hắn ta lại quay sang nói với Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình: "Ông ta là nhị thúc của ta.
Vệ Đình chắp tay hành lễ: "Nhị thái gia."
Thái độ của hắn đúng mực, giọng điệu nhẹ nhàng như thể cuộc giao tranh ánh mắt vừa rồi không hề tồn tại.
Tô Tiểu Tiểu cũng đi tới chào hỏi.
Hạ Hầu Khanh nói với hai người: "Nhị thúc ta nói chuyện có hơi khó khăn."
Thực ra ông ta không cần phải giải thích với Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình. Cả hai đều biết rõ, ông ta là đang muốn giữ tý thể diện cho Lăng Vân.
"Nhị thúc, để con đẩy người vào trong."
Hạ Hầu Khanh tự mình đẩy Hạ Hầu Nghi vào nhà.
Đây là phòng ngủ, không gian rất rộng rãi, không hề sang trọng, khắp nơi đều tỏa ra hương gỗ mộc cổ điển.
Ngay lối vào là một bức bình phong sơn thủy lớn, giường của ông ta nằm ở phía sau bức bình phong.
Khu vực phía bên phải được sử dụng làm thư phòng, có bàn đọc sách, giá sách và một số bức tranh phong cảnh hải đảo.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu dừng lại trên cây cung lớn được treo trên tường.
Nhiếp bà bà dường như vô tình nói: "Lúc nhị thúc còn trẻ là một tay cung thủ rất giỏi, cũng là một tay ky xạ.'
Hạ Hầu Khanh nghe vậy cũng gật đầu nhẹ: "Đúng vậy, đáng tiếc kể từ khi bị bệnh, nhị thúc đã không còn chạm vào cung tên nữa."
Hạ Hầu Khanh đẩy Hạ Hầu Nghi ra phía sau tấm bình phong nhưng Hạ Hầu Nghi lại không muốn nằm xuống giường.
"Cứ bắt mạch thế này đi."
Hạ Hầu Khanh nói với Cầu lão và Nhiếp bà bà.
Cầu lão trước tiên đi đến bắt mạch cho Hạ Hầu Nghị, đồng thời kiểm tra cả cơ thể ông ta.
Giữa chừng cần phải cởi đi y phục của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận