Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 625: Ky Tich 2

Chuong 625: Ky Tich 2Chuong 625: Ky Tich 2
Theo lý thuyết thì Tô Tiểu Tiểu lớn lên ở nông thôn, chỉ những người hiểu rõ về nàng mới biết được bản lĩnh thực sự của nàng, còn trong mắt người thường, nàng một chữ Hán cũng không biết đọc, không xứng đáng được nhắc tới. Cảnh Tuyên Đế lại để nàng đến làm thư đồng của công chúa, như vậy là muốn làm khó dễ nàng, hay là đang làm khó dễ công chúa?
Nhưng nghĩ lại thì, Cảnh Tuyên Đế sẽ không đến mực đi làm khó một tiểu nha đầu.
Vậy thì chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là muốn diễn trò trên sân khấu, thể hiện sự tin tưởng yêu mến của mình với Tần Thương Lan, về việc kết quả tuyển chọn như thế nào thì hắn không để ý.
Thứ hai là, Cảnh Tuyên Đế không muốn buông tha cho kẻ liên quan đến Tần Thương Lan, hắn đang chuẩn bị kỹ càng.
Binh quyền của Tần gia dù có thế nào cũng phải trở về tay hoàng thất.
Nếu một tháng sau Tần Giang thắng, Tân Yên Nhiên sẽ gả vào hoàng thất, mọi người đều vui vẻ.
Kể cả trong trường hợp Tô Thừa thắng, nữ nhi của Tô Thừa mang theo binh quyền gả cho Tam hoàng tử điện hạ, thì bọn họ cũng không mất đi lợi ích.
Tô Tiểu Tiểu: "Không phải chứ? Ngay cả nữ nhân thành thân qua roi cũng muốn sao? Người trong Hoàng tộc đều không kén chọn như vậy sao?"
Tô Mạch lẩm bẩm: "Hoàng hậu của Thái Tổ Đế chính là một nữ nhân bình dân."
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nhận ra: "Thì ra là đã có tiền lệ."
Tô Mạch dừng một chút rồi nói: "Lời trên chỉ là suy đoán của cá nhân ta thôi, có thể không chính xác. Nếu muội không muốn đi, ta sẽ tìm cách đẩy sang cho người khác."
Tô Tiểu Tiểu cắt xong củ tỏi non, bình tĩnh nói: "Không cần, muội di . .
Đến trưa, ba đứa nhỏ học xong khoá âm luật đầu tiên.
Ba người bọn chúng chào tạm biệt Lăng Vân và những người khác một cách hết sức lễ phép.
“Tạm biệt sư phụ!"
"Đặng An ca ca, tạm biệt!"
“Chu nãi nãi, tạm biệt!"
Chu nãi nãi là đầu bếp nữ trong viện.
Ba người vội vàng đi tới cửa, thò đầu nhỏ nhìn lên, quả thực nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang đợi ở ngoài cửa.
Ba đứa nhỏ vui mừng nhảy cang lên, ra sức bổ nhào về phía Tô Tiểu Tiểu.
"Nương!" Ba bọn chúng gọi là nương.
Tô Tiểu Tiểu sờ sờ từng cái đầu nhỏ rồi hỏi: "Hôm nay đi học vui không?"
Ba người đồng thanh nói: "Vui al
Lời này là nói thật, đúng là cả ba đứa đã có một buổi sáng vui vẻ.
Cùng thời gian đó, Lăng Vân rất không vui.
Đại Hổ khi ở một mình thì vô cùng yên tĩnh, có thể ngoan ngoãn ngôi trên chiếu nghe hắn đánh đàn nửa canh giờ cũng không thấy chán.
Nhưng ngay khi hai đệ đệ kia đến, dáng vẻ ngoan ngoãn như tranh của Đại Hộ ngay lập tức thay đổi.
Ba đứa chơi đùa đến mực gà bay chó sủa, Lăng Vân không có cánh nào, chỉ đành cố hết sức tóm các tiểu đồ đệ lại.
Khó khăn lắm hắn mới giữ được ba tiểu đồ đệ ngồi lại một chỗ rồi dạy bọn chúng kỹ thuật bấm ngón.
Tiểu Hổ búng tay, tinh lực của nó làm dây đàn lao thẳng tới đỉnh đầu của Lăng Vân!
Ôi trời ơi!
Tốt hơn là các ngươi cứ náo loạn dil
Nửa ngày sau, cả người Lăng Vân mệt đến mức coi như phế.
Trương nhạc công bên kia cũng vừa mới tan lớp, khi đi tới bên cạnh Lăng Vân, hắn nhìn thấy Lăng Vân đang ngồi xếp bằng ở cửa với đôi mắt vô hồn, y phục xộc xệch và vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Trương nhạc công: "Ơ... ngươi như thế này là vừa bị người ta ức hiếp đến hỏng rồi sao?"
Lăng Vân ngơ ngác, không nói gì.
"Hỏng rồi, bị ba đứa nhỏ kia làm hỏng..." Trương nhạc công lắc đầu, cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc trên sàn.
Đột nhiên, Lăng Vân lên tiếng: "Ta đói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận