Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1666: Vệ Tiểu Bảo Lừa Cha 2

Chương 1666: Vệ Tiểu Bảo Lừa Cha 2Chương 1666: Vệ Tiểu Bảo Lừa Cha 2
Vệ Đình bế Cảnh Dịch đến lều trại sát với lêu của Tô Tiểu Tiểu, Cảnh Dịch không thích ngủ trên giường mềm, nệm của hắn ta là một lớp mỏng, bên dưới là ván gỗ cứng.
Tô Tiểu Tiểu sát trùng tay, lấy một chiếc khăn vô khuẩn trong túi sơ cứu ra đắp trải lên: "Đặt người lên đi."
Vệ Đình đặt người lên, Tô Tiểu Tiểu đeo găng tay vô khuẩn, lấy kéo và dụng cụ phẫu thuật ra đặt ở đầu giường.
"Cần ta giúp một tay không?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, khử trùng tay của hắn: "Giúp ta cắt bỏ quần áo của huynh ấy."
Vết thương của Cảnh Dịch đã khô từ lâu, quần áo và máu đông lại, Vệ Đình không chỉ dùng kéo mà còn phải dùng tay xé chúng.
Trên núi thân nhiệt của Cảnh Dịch vẫn nóng như lửa, nhưng trên đường lại từ từ giảm xuống, Tô Hiểu Hiểu không cho hắn ta uống thuốc hạ sốt, nghe có vẻ là một dấu hiệu tốt, nhưng khi nhiệt độ cơ thể hắn ta càng ngày càng thấp thì tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Chàng giúp ta chuẩn bị một chậu lửa than và vài chiếc chăn bông dày."
Cảnh Dịch mất quá nhiều máu, huyết áp của hắn ta giảm xuống mức thấp nhất.
Hắn ta bắt đầu bị hạ thân nhiệt.
Cần phải truyên máu khẩn cấp.
Đáng tiếc mấy ngày nay thương binh quá nhiều, kho máu ở hiệu thuốc đã sắp cạn, không còn huyết tương thích hợp với Cảnh Dịch.
Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể thu thập tại chỗ.
Nàng tìm được mình, Tô Mạch và Vệ Đình.
Nàng cũng muốn tìm thêm vài người tới đây, nhưng không biết tại sao quân Xích Ảnh không có ở đây, cũng không thể đưa người bị thương đến.
May mắn là kết quả cho thấy nhóm máu của Vệ Đình tương thích với nhóm máu của Cảnh Dịch.
Vệ Đình duỗi cánh tay của mình và nói rất hào phóng: "Lấy nhiều vào."
Tô Mạch: "Bởi vì ngươi thiếu đòn đúng không?"
Vệ Đình: ”...
Trải qua một đêm hồi sức cấp cứu, đến rạng sáng tình trạng của Cảnh Dịch cuối cùng cũng tạm thời ổn định. Tô Mạch nói: "Để ta trông cho, hai người về nghỉ đi. Hai người không cần lo lắng Nàng tổ phụ, ta tin Nàng tổ phụ sẽ không bị trúng kế"
Hai người gật đầu rồi quay trở lại lêu của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu thực sự mệt mỏi sau một đêm bận rộn.
Vệ Đình sai người nấu cháo: "Ăn chút gì đó rồi hãng ngủ tiếp."
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên ghế, không thể mở mắt, cả người lung lay sắp đổ.
"Chỉ ăn hai miếng thôi," Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu nửa tỉnh nửa mê cầm thìa lên, múc một muỗng canh thịt nạc nhét vào miệng.
"Đó là bát của ta." Vệ Đình nhắc nhở, chỉ vào một bát cháo khác trên bàn,'Bát này mới là của nàng.
Vừa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu toàn thân run lên, đột nhiên nôn khan.
Vệ Đình: "2U
Có cần phải ghét ta đến thế không?
Tô Tiểu Tiểu nôn khan xong thì đập đầu xuống bàn rồi ngủ thiếp đi, để lại Vệ Đình một thân một mình che trái tim bị tổn thương và hoài nghi nhân sinh.
Tuy nhiên, Vệ Đình không phải là người duy nhất phiên muộn, ở vùng núi xa xôi, trong gió tuyết buốt giá, Ngũ Hổ đang run rẩy trong bộ quần áo lạnh lão.
Bốn người các ngươi có quên gì không?
Không có giường mềm xa hoa, ghế ngồi cứng ấm cũng mất, chỉ còn lại cáp treo bị gió lùa.
Cái cáp treo này còn liên tục xóc nảy.
"Ô ha hai Sát thủ đứng thứ hai thiên hạ đã quay trở lại rồi đây!"
"Cẩu tặc Bắc Yên! Ra chịu chết đi!"
Không còn một tên cẩu tặc nào cả, đại quân đã giết sạch ư?
"Ở đâu?"
"Ở đâu, ở đâu, ở đâu? Ra nhận lấy cái chết đi!"
Anh ta giống như một con khỉ bị đánh, chạy lên ngọn cây và lao xuống sườn đồi với những tiếng gầm.
Là một con chim nhưng Ngũ Hổ thực sự cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng.
Khó quá...
Rốt cuộc tên này là giống loài gì?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận