Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 65: Bảo Vệ Vợ 2

Chương 65: Bảo Vệ Vợ 2Chương 65: Bảo Vệ Vợ 2
Vừa rồi bà ta vẫn còn đang mắng nha đầu này sẽ không có ai cần, xoay người một cái thì lại xuất hiện một tướng công anh tuấn như vậy, thế này thì đủ tát vào mặt bà ta rồi.
"Tướng công." Sau khi chắc chắn rằng không có người đến phá nàng nữa, thì Tô Tiểu Tiểu liền cho khởi đầu một chút mùi vị ác cảm lên.
Nàng chớp mắt nhưng lại không có một giọt nước mắt nào, uất ức mà nói: "Cửu cửu, và cửu mẫu đến đây để chia cắt hai người chúng ta."
Hoàng Thị giật mình:" Ta tới chia cắt hai người khi nào?"
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục tỏ ra uất ức: "Không phải vừa roi cửu mẫu vẫn còn muốn làm mai cho con sao? Nói là trời đất ngoài trừ nhị biểu ca, thì không có nam nhân nào thật lòng đối tốt với con, con vừa béo vừa ngu ngốc sẽ không ai cần."
Vệ Đình cười nhìn nàng: "Ai nói thế? Nàng không mập chút nào."
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn với ánh mắt còn ngây thơ hơn cả Tiểu Lộc: "Vậy là ta ngốc à?"
Vệ Đình hít sâu một hơi, và giữ nguyên nụ cười đó: "Không ngốc, rất thông minh."
Tô Tiểu Tiểu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh như ngọc của hắn, và nghẹn ngào nức nở mà hỏi: "Tướng công chàng sẽ không cần ta sao?"
Nàng dừng lại đúng lúc!
Vệ Đình cười:"Ta là tướng công của nàng, đương nhiên sẽ không bỏ rơi nàng."
Tô Tiểu Tiểu lao vào vòng tay của hắn và nói: "Tướng công chàng là tốt nhất!"
Tô Nhị Cẩu toàn thân run rẩy, tỷ tỷ của ta ra bắt đầu ra sức rồi-
Bà con đang bị ép buộc phải xem cẩu lương liền nói:... Khốn kiếp! No rồi!
Hai người của Trần gia như đang tự tát vào mặt mình, cứ nghĩ bản thân đến đây để được nói nhiêu đến mức nói khoác mà không biết ngượng, nhưng hóa ra nhà họ Tô sớm đã có người đến tận cửa để làm tế tử rồi.
Tô Tiểu Tiểu lấy chiếc khăn tay ra, để che đi tiếng khóc: "Tướng công, cửu mẫu nói đại biểu ca là tú tài, ta không xứng với đại biểu ca, để ngày khác chàng cũng di thi để được danh tú tài thì hãy quay lại! Làm cho bên cạnh cửa nhà họ Tô chúng ta thêm tỏ sáng!"
"Người đã đi rồi."
Vệ Đình biến thành người nam nhân tảng băng trong một giây.
Tốt...
Nhanh vậy.
Không diễn thừa chỉ diễn đủ.
Tô Tiểu Tiểu dùng lực đẩy tay ra khỏi ngực của hắn, mượn sức lực của bản thân để thoát cái ôm của hắn, thế nên cũng thuận tay ma chạm vào ngực hắn.
Vệ Đình: "..."
"Họ đi hết rôi à? Hả? Nhị Cau đâu?"
"Đi xuống bếp đổ nước rồi."
Vệ Đình trở vê phòng của mình.
Tô Tiểu Tiểu lê đôi chân mum mim của mình mà di theo.
Vệ Đình với vẻ mặt lạnh lùng mà ngồi xuống bên giường: "Ngươi lại tới đây làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu chắp đôi bàn tay mũm mĩm ra sau lưng, và nhướng mày nói: "Ta đương nhiên đến đây để kiểm tra vết thương cho ngươi... Tướng công!"
Vệ Đình lạnh lùng nói: “Đừng nói bậy.'
Vệ Đình vẫn dễ thương khi trở nên dịu dàng, cho dù chỉ đang giả vờ.
Tô Tiểu Tiểu vỗ tay: "Được rồi, ta không trêu ngươi nữa, để ta xem vết thương của ngươi."
Vệ Đình cảnh giác nhìn đôi bàn tay mũm mim đưa về phía mình, và trịnh trọng nói:"Ta tự mình làm.”
Tô Tiểu Tiểu đứng thẳng lên và ra hiệu: "Ngươi lại đây."
Vệ Đình mất nữa ngày nhưng không thể hiểu rõ.
Hắn ngượng ngùng bỏ tay xuống, và quay mặt đi.
Tô Tiểu Tiểu bước tới gần hắn một cách buồn cười, kế tiếp thì cởi cúc quần áo của hắn, sau đó thì cởi bỏ miếng gạc ở bụng và bắp chân trái của hắn.
Lần trước nàng lấy nó từ hiệu thuốc thì đều là những loại thuốc đặc trị mới nhất được phát triển, không thể không nói, thuốc này có công dụng tốt nhất, miệng vết thương đã đóng vảy và không hề có vết đỏ hay sưng tấy nào cả.
Chỉ là, hắn bị thương nặng đến nỗi lộ cả xương thịt, cho nên vẫn phải nằm trên giường thêm một thời gian thì mới hồi phục.
"Bắp chân sưng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận