Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2360: Su Hu Xuat Ma 2

Chuong 2360: Su Hu Xuat Ma 2Chuong 2360: Su Hu Xuat Ma 2
Hạ Hầu Ngạn nhìn cũng lười nhìn hắn một cái, đi thẳng về phía trước.
Vệ Đình bị khiêng về sương phòng của Hương Ngưng.
Hương Ngưng đưa tiên thưởng cho mấy gã sai vặt: "Mạo phạm các vị tiểu ca rồi, đây là một chút tâm ý của Hương Ngưng."
Hương Ngưng cô nương rất hài lòng với tên nam nhân này nha...
Gã sai vặt, nói đúng hơn là bọn hộ vệ ước lượng túi tiền trong tay, rồi hài lòng mà đi lên lâu.
Tiếp theo lại là mấy vòng tửu lệnh, Vệ Đình và Vệ Lục Lang đều uống "nằm xuống' rồi.
Quỷ Phố hoàn toàn không nể mặt mũi, một chén cũng không "phạt" uống.
Vệ Thanh cười: "Không còn sớm nữa, Hương Ngưng cô nương cũng nên nghỉ rồi, bọn ta cáo từ trước, hy vọng hôm khác... vẫn có thể đến trò chuyện với Hương Ngưng."
Hương Ngưng tiếp khách chỉ gặp một canh giờ, đây là quy củ mà mọi người ngầm hiểu nhưng nhưng không nói ra.
Hương Ngưng muốn nói lại thôi.
Tối nay, nàng ta muốn phá quy củ này.
Nhưng khách nhân đã mở miệng, nếu như mình cưỡng ép giữ lại, thì rõ ràng là bản thân lỗ mãng quá.
"Tiễn các vị công tử."
Hương Ngưng thản nhiên đứng dậy, dịu dàng hành lễ.
Sau khi Quỷ Phố và Vệ Thanh mỗi người dìu một "con ma men' rời đi, nha hoàn tiến lên dọn dẹp bàn rượu.
Nàng ta hỏi: "Cô nương, bốn vị công tử, cô nương thích ai nhất?"
Hương Ngưng ngôi trên giường quý phi, ôm tỳ bà che nửa mặt, nói khẽ: "Chu công tử và Lý công tử, một người quá lạnh, một người lại quá xa."
"Cái gì gọi là xa?"
Nha hoàn không hiểu.
Hương Ngưng suy nghĩ rồi nói: "Không nói rõ được, rõ ràng là đang cười với ta, nhưng cảm thấy rất xa cách xa vời, làm cho người khác không thể nào sinh lònh khinh nhờn."
Nha hoàn lại nói: "Vậy... Tô công tử và Tiêu công tử thì?"
"Tô công tử."
Hương Ngưng không có chút do dự nào.
Tiêu công tử khoe khoang quá. Hương Ngưng dịu dàng cười: "Tô công tử... Là dáng vẻ của tình lang trong mộng."
Mấy huynh đệ ngồi trở lại xe ngựa.
Vệ Đình không hề biết mình "say" như vậy, thế mà cũng có thể say thành tình lang trong mộng của hoa khôi.
Hắn thay đổi thần thái say khướt, ngồi thẳng người trong xe ngựa.
Vệ Thanh hỏi: "Thế nào rồi?"
Vệ Đình nói: "Ta đã gặp được Hạ Hầu Ngạn."
Vệ Thanh vội nói: "Hắn ta có làm gì đệ không?”
Vệ Đình lắc đầu: "Không có."
Nếu như Hạ Hầu Ngạn thật sự làm gì mình thì tốt rồi, hắn sẽ có thể thăm dò được Hạ Hầu Ngạn có luyện võ công của Hỏa Sát Môn hay không một cách chuẩn xác hơn.
Vệ Đình nói: 'Những người từng giao thủ với ta, deu không phải nội lực của Hỏa Sát Môn”"
Vệ Thanh nói: "Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?"
“Hộ vệ bình thường là hai mươi người.
Vệ Đình nói bổ sung: "Bình thường có nghĩa là thân thủ tương đương với những tên thích khách tối hôm đó."
Vệ Thanh tram tư nói: "Như vậy đã là không bình thường rồi."
Thích khách tối hôm đó, võ công cao hơn cao thủ con rối ở điện Thánh Nữ.
Vệ Đình nói tiếp: "Ben cạnh Hạ Hầu Ngạn còn có bốn tên tùy tùng lợi hại, ngoài ra ta còn gặp được một nữ tử đang dưỡng thương, có lẽ chính là tên thích khách đột nhập vào Vệ gia mà đại ca nói.”
Vệ Thanh nói: "Tùy tùng lợi hại là lợi hại thế nào?”
Vệ Đình dừng một chút: 'Mỗi một người, thực lực gần như ngang ngửa đại ca."
Một vua tử sĩ đã rất đáng sợ rồi, vậy mà đối phương lại có bốn tên...
Đây là thế lực nghịch thiên cỡ nào chứ?
Đảo Thiên Sơn có thể điều khiển hoàng thất của các nước, không phải là không một có tự tin.
Vệ Đình lại nói: "Nhưng điều ta lo lắng thật sự không phải là những người này."
Vốn dĩ Vệ Lục Lang đang dựa trên chân hai ca ca cho tỉnh rượu, nghe vậy ngồi bật dậy: "Chẳng lẽ vẫn còn người khó giải quyết hơn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận