Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2939: Cuộc Chiến Cuối Cùng 43

Chương 2939: Cuộc Chiến Cuối Cùng 43Chương 2939: Cuộc Chiến Cuối Cùng 43
Ông ta đã bày mưu nghĩ kế hơn nữa cuộc đời mình, tuyệt đối không thể để bị người khác đùa cợt!
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm lấy đầu Hạ Hầu Nghi.
Vệ Đình đem trường kiếm của mình đặt lên Hạ Hầu Nghi trên vai: "Hiện tại, nên kết thúc thôi.'
Hạ Hầu Nghi đồng tử thu hẹp lại!
Vệ Đình giơ cao trường kiếm, một kiếm cương quyết chém đứt đầu ông ta !
"Không — "...
Trên biển cả vô tận, một thanh niên mặc áo xanh nghiêm túc đệm mái chèo.
Đối diện hắn ta là một lão già có bộ râu trắng.
Ông đại gia đang nhàn nhã ăn chiếc bánh trên tay.
"Lão nhân gia, ông nói sẽ dẫn ta đi tìm tỷ tỷ của ta, nhưng chúng ta chèo thuyền trên biển nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đi đâu tìm vậy?”
Tô Nhị Cẩu nghi ngờ không hiểu hỏi.
Lão đại gia nhàn nhã nói: 'Không vội.'
Tô Nhị Cẩu có chút oán giận nói: "Nhưng ta có chút nóng lòng, ta muốn gặp tỷ tỷ của ta.
Tỷ tỷ của hắn ta đã ra ngoài lâu rồi, hắn ta từ nhỏ đến giờ hắn ta chưa bao giờ xa tỷ tỷ lâu như vậy.
Sau khi lão ăn xong miếng bánh cuối cùng, ông ta lấy ngón tay ra dấu với Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu dừng lại và lắc đầu quả quyết.
Lão vẫn ra dấu.
Tô Nhị Cẩu bất lực, thất bại tràn trề, móc một túi giấy dầu từ trong ngực ra nói: "Nè, Đây là chiếc bánh cuối cùng."
Lão đón lấy, rất hài lòng cắn một miếng.
Tô Nhị Cẩu tiếp tục chèo thuyền.
Đột nhiên, lão cúi xuống nhìn vào trong thuyền: "Này, ở đây có chữ. Ai da, đôi mắt già của ta bị mờ quá nên nhìn không rõ, ngươi đọc giúp ta nhé."
"ờ" Tô Nhị Cẩu đặt mái chèo xuống và bước tới.
Chữ viết ở mạn thuyền hơi thấp.
Lão già ấn hắn ta một cái làm hắn ta quỳ xuống.
Hắn ta chỉ là cho rằng lão đại gia nóng nảy, nhưng cũng không có để bụng, vừa nhận diện vừa nghiêm túc đọc: "Sư, phụ, ở, trên, xin, nhận, đồ, nhi, một, lạy?"
Lời nói vừa dứt, Tô Nhị Cẩu cảm giác được tay áo của mình chìm xuống, giống như có vật gì rơi xuống.
"Hả?"
Tô Nhị Cẩu giơ tay áo lên lắc lắc: "Lão nhân gia, vừa rồi ông đưa cho ta cái gì?"
Hắn ta quay đầu lại, mới phát hiện tông tích của lão đại gia không còn ở trên thuyền nữa.
Xung quanh sóng biển rì rào, nước xanh mênh mông.
Tô Nhị Cẩu vội vàng nhìn xuống đáy thuyền: "Lão nhân gia! Lão nhân gia! Lão nhân gia."
Hắn lấy đồ trong tay áo bỏ lên thuyền, lập tức nhảy xuống biển.
Tuy nhiên, hắn đã tìm kiếm rất lâu và không tìm thấy người gác cửa thư viện viện Ngô Đồng đó.
Hắn quay lại thuyền và cầm cái vật mà ông lão đã đưa cho mình.
Đó là một viên long tinh có khắc một bản đồ kỳ lạ và một miếng Thanh Đồng lệnh có mạ vàng.
Trên Thanh Đồng lệnh có viết ba chữ: Người giữ mộ.
Cô Đảo
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch đã lên đảo, cả hai bơi từ phía trước đến, y phục ướt đẫm.
Tô Tiểu Tiểu không chịu đến phòng thuốc lấy y phục để thay, vội vàng chạy theo dấu chân trên mặt đất.
Trước một tấm bia đá, nàng nhìn thấy Hạ Hầu Nghi bị chặt đầu và Vệ Đình nằm trên đất.
"Vệ Đình!"
Nàng sắc mặt biến đổi chạy vội tới.
Vệ Đình tái mặt nói: "Ta chưa chết đâu..."
Tô Tiểu Tiểu mồ hôi lạnh túa ra, thấy hắn vẫn có thể nói chuyện, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên gặp hắn, hắn đã nửa sống nửa chất.
Nhiêu năm như vậy, hắn vẫn nửa sống nửa chết, ngày ngày không phải bị thương thì cũng đang trên đường bị thương.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng lấy bộ sơ cứu chống nước từ thắt lưng xuống: "Không thể đợi chúng ta đến rồi mới đối phó với hắn ta sao?"
Nói thì nói vậy, nhưng thực ra nàng cũng hiểu, nếu đổi lại là mình, có người làm hại Nhị Cẩu, nàng cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống Vệ Đình.
Nàng cẩn thận xử lý vết thương cho Vệ Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận