Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1989: Nhu Tình, Ngã Ngựa 2

Chương 1989: Nhu Tình, Ngã Ngựa 2Chương 1989: Nhu Tình, Ngã Ngựa 2
A Vĩnh đi đến thay thuốc cho hắn.
Đương lúc cởi y phục, A Vĩnh mới phát hiện vết thương cũng bị nứt ra, trên y phục dính đầy vết máu.
A Vĩnh muốn hỏi nhưng không dám.
Vị công tử này thoạt nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng không hiểu vì sao, đôi khi biểu cảm và ánh mắt lộ ra lại có chút đáng sợ không thể giải thích được.
Sau khi thay thuốc xong, Tô Huyên nằm xuống, ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, hắn cảm thấy khát nước, gọi một tiếng nước.
Từ trên bàn vang lên âm thanh lạch cạch, như thể có người vô tình làm đổ cốc, còn va phải ghế.
Hắn theo bản năng cảm giác được có gì đó không đúng liền mở mắt ra nhìn.
Thì nhìn thấy công chúa Huệ An đang cầm cốc nước, rất cẩn thận để không làm nó bị đổ.
Tô Huyên sửng sốt, lạnh giọng hỏi: "Nàng tới đây làm gì?"
Huệ An công chúa nhanh trí nói: "Den thăm ngươi a."
Tô Huyên nói: "Chẳng phải nói nàng đi rồi à?"
Huệ An công chúa nói: "Ta đi roi mà, nhưng tối nay ngươi đi tìm ta, cho nên ta lại ve đây!"
Tô Huyên nhàn nhạt nói: “Ta không có đi tìm nàng.'
"Ta biết chính là ngươi." Huệ An công chúa nhỏ giọng nói "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho tiểu tùy tùng đâu. Uống nước đi, ngươi chẳng phải đang khát à?"
Tô Huyên nói: Ta không khát nữa.”
Huệ An tiến lại gân đầu giường, cách hắn rất gần, chỉ vào đôi môi nứt ne nói: "Đều đã thành như vậy rồi, không khát mới lạ đấy."
Đầu ngón tay nàng ta mỏng như lá hành, gân như chạm vào môi hắn.
"Có phải ngươi không ngồi dậy được không? Để ta đi lấy thìa tới đút cho ngươi!" Huệ An công chúa nói xong liền đứng dậy.
Tô Huyên: "Mang nước tới đây.'
Huệ An công chúa đưa nước cho hắn.
Hắn dùng khuỷu tay chống người dậy, tay kia thì cầm cốc nước lên uống.
Công chúa Huệ An vui vẻ nói: 'Cảm ơn ngươi."
Tô Huyên bình tĩnh đáp: "Chỉ là nhận ủy thác của người ta mà thôi."
Huệ An công chúa không có tiếp lời. Tô Huyên ngập ngừng, vẫn là bổ sung thêm một câu: "Muốn cảm ơn, thì cảm ơn muội...
Hai chữ muội muội còn chưa nói xong, Tô Huyên cảm thấy lòng bàn tay mình nặng xuống.
Huệ An công chúa buồn ngủ quá, cả đêm không ngủ, lúc này không trụ được nữa.
Như một con gà đang mổ thóc, áp má vào lòng bàn tay hắn.
Đôi má mềm mại mang theo chút mát lạnh của gió đêm, in dấu trên lòng bàn tay nóng bỏng của hắn.
Tô Huyên nhìn lên đỉnh giường tối om.
Xung quanh hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ hơi thở đều đặn của nàng vang vọng trong tai hắn. ...
Huệ An công chúa được Mi Cơ đưa tới đây.
Mi Cơ thấy người đã ổn thỏa thì quay trở lại Trình gia. ...
Hai ngày sau, Toàn thúc tìm tới Tô Tiểu Tiểu.
"Tiểu tiểu thư, đồ đã tới tay rồi!"
"Hả?”" Tô Tiểu Tiểu đang ở trong sân phơi đám thuốc đang khô dở "Là cái gì?"
Lúc này trong viện không có người, Toàn Thúc cũng không cần giấu diếm.
Ông ta lấy từ trong túi ra một lá thư và một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Khi Thánh Nữ mới tiếp quả, địa vị vẫn chưa ổn định, nàng ta không thường xuyên về nhà, khi nhớ nhà thì đã viết vài bức thư nhờ người mang về nhà. Ta tìm được một bức thư do nàng ta viết."
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Tiểu Tiểu hiểu, để có được bức thư này của Thánh Nữ phải tốn mất chín trâu hai hổ.
Tô Tiểu Tiểu mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là chiếc chìa khóa bình an bằng bạc có khắc tên —Thanh Dao.
Khóa bình an là loại khóa đeo khi còn bé, theo năm tháng, màu sắc càng ngày càng Sam hơn.
Nhưng điều đó không quan hệ gì, miễn đó là thứ liên quan đến Thánh Nữ là được, cho dù nó đã bao nhiêu năm tuổi đi chăng nữa.
Tô Tiểu Tiểu gọi Uất Trì Tu tới, bảo hắn ta đem hai thứ đồ này giao cho Vệ Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận