Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1866: Tứ Ca Nghịch Thiên 2

Chương 1866: Tứ Ca Nghịch Thiên 2Chương 1866: Tứ Ca Nghịch Thiên 2
Xem ra phản ứng phòng bị của Vệ Tư thật sự nghiêm trọng.
Nghĩ tới điện Thánh nữ cho Vệ Tư dùng thuốc năm năm cùng không thể hoàn toàn khống chế được ông ấy nên phải tăng liều thuốc lên.
Chắc chắn là phản ứng phòng bị của ông ấy là nghiêm trọng nhất trong tất cả các bù nhìn lão luyện.
Vệ Thanh bỗng nhiên nói: "Có phải Xà Cốt Hoa cũng có tác dụng với cha không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sao lại hỏi vậy?"
Vệ Thanh phân tích: "Thánh nữ sẽ không tự nhiên lại di chuyển Xà Cốt Hoa tới tẩm cung của mình để nàng ta tự mình trông coi Xà Cốt Hoa này. Chắc chắn là có tác dụng quan trọng, nhưng ta không nghĩ ra được nàng ta có thể dùng gì trên người của người khác."
Tô Tiểu Tiểu ngừng lại rồi nói: "Hôm qua ở chỗ Tàng điển các có thấy ghi chép liên quan tới Xà Cốt Hoa, bên trong đúng là có tác dụng với nội thương."
Vệ Thanh ngạc nhiên thở dốc.
Tô Tiểu Tiểu nâng tay lên: "Dừng, không phải ngươi tính đưa Xà Cốt Hoa cho cha chứ?"
Vệ Thanh cười nói: "Đơn thuốc mà Tái Hoa Đà đưa có thể không đáng tin, ta có thể khó cứu được, thay vì...
Tô Tiểu Tiểu tiếp lời hắn ta: "Thay vì không biết ngươi có thể sống không chi bằng đưa cho cha, dù sao chắc chắn có tác dụng với hắn, ngươi tính nói vậy đúng không? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết ta nghĩ thế nào."
"Đầu tiên, ta tin tưởng Tái Hoa Đà, không phải chỉ vì ta cho rằng hắn ta không nói dối mà ta đã xem qua không ít sách thuốc, mỗi vị thuốc đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ta chắc chắn đơn thuốc đó là đúng."
"Tiếp đó, Xà Cốt Hoa là thuốc cứu mạng của ngươi, còn là thuốc trị thương không phải không thay thế được của cha. Dù cha có Xà Cốt Hoa thì vết thương cũng chưa thể khỏi hoàn toàn được nhưng nếu ngươi không có Xà Cốt Hoa thì sẽ... chết."
"Ta là thây thuốc, phải cứu người. Cứu người trước trị vết thương sau."
Vệ Thanh không biết làm sao đành cười.
Nha đầu kia đúng là không phải phụ nữ bình thường.
Người bình thường cũng phải lúng túng mấy phần nhưng ngay từ đầu nàng đã rõ ràng, không bị bất kỳ người nào quấy nhiễu.
"Tốt rồi, không nói nữa, đồ này trả lại cho muội." Vệ Thanh lấy từ trong ngăn bí mật của xe một chiếc hộp nhỏ đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
Là di vật của Võ đế phát hiện trong mật thất ở Toái Bắc Quan. Tô Tiểu Tiểu trước đó đưa cho Vệ Thanh để hắn ta nghĩ biện pháp mở hoặc hỏi Vệ Tư xem có mở được không.
Sao không giao việc này cho Quỷ Phố, Vệ Lục Lang hay Vệ Đình, còn không phải ba người này luôn tìm cách đập sao?
Còn chưa đưa hộp ra đã bị Vệ Tư đánh bay.
Vệ Thanh nói: "Trước khi cha khôi phục trí nhớ, sợ rằng không có biện pháp mở hộp này."
Tô Tiểu Tiểu cầm hộp nhỏ lại: "Được rồi, ta cất đi trước. Nói tới mới nhớ, rốt cuộc cha có phải là hậu duệ của Võ đế không?"
Vệ Thanh nói: "Khó nói lắm, nhưng dù có phải cha hay không thì ta cũng tin hắn không có dã tâm phục quốc thống nhất thiên hạ."
Tô Tiểu Tiểu hơi đăm chiêu nói: "Cha không có nhưng vua Nam Cương và Thánh nữ có. Bọn họ truyền tin cha là hậu duệ của Võ đế ra ngoài có thể triệu hồi một phần anh tài trong thiên hạ."
Vệ Thành gật đầu đồng ý với suy đoán của nàng: "Ngươi có biết, nếu Nam Cương thật sự khôi phục thì người đầu tiên phải chịu là ai không?"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ: "Đại Chư?"
Vệ Thanh nói: "Đúng thế, Nam Cương tiếp giáp Đại Chu, nếu chiến tranh sẽ lấy Đại Chu làm bàn đạp. Quân đội của Tô gia bảo hộ phía nam Đại Chu đứng mũi chịu sào, trở thành nhóm đầu tiên bị Nam Cương hạ đao. Nam Cương sẽ rút hết máu của tướng sĩ Tô gia để về tế cờ phục quốc của Nam Cương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận