Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 431: Như Dieu Gặp Gió 2

Chương 431: Như Dieu Gặp Gió 2Chương 431: Như Dieu Gặp Gió 2
Cả buổi chiều tiếp đó, lại có thêm mấy người lục tục tới tiệm vải hỏi giá, thế nhưng điều khiến chủ tiệm vải phiền lòng chính là những người đó lại bắt đầu ép giá, người này lại quá đáng hơn người kial
"Hai trăm năm mươi lượng? Ngươi cho ta là tên ăn mày đấy phỏng! Đi đi đi!"
Hai ngày tiếp sau đó cũng như thế, người đến hỏi không ít, tìm một người ra giá quá ba trăm lượng lại chẳng có, người thấp nhất thậm chí còn hét giá một trăm năm mươi lượng, suýt chút nữa khiến hắn ta thổ huyết ngay tại chỗ.
Lúc Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Nhị Cẩu lại một lần nữa đến con ngõ đối diện bán bánh, hắn ta cứng cả da đầu đi qua đấy.
"Nha đầu, ngươi còn muốn thuê tiệm không?"
Tô Tiểu Tiểu vân đạm phong khinh nói: "Không muốn nữa."
Chủ tiệm vải sửng sốt nói: "Gì cơ?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Ta nghĩ lại ro muốn hạ Cẩm Ký cũng không nhất định phải thuê cửa tiệm của ngươi, ta trực tiếp cướp sạch việc làm ăn của Cẩm Ký, đợi đến lúc Cẩm Ký sập tiệm cũng giống thế thôi!"
Chủ tiệm vải: "22222"
Nếu là kẻ khác nói khoác khoa trương như vậy, chủ tiệm vải chắc chắn sẽ khit mũi coi thường, nhưng mà việc làm ăn của nha đầu này quả thực càng ngày càng lớn, người mời cũng càng ngày càng nhiều.
Mới đầu năm còn có thể nhìn thấy hàng dài người xếp hàng trước cửa Cẩm Ký, bây giờ dường như toàn bộ đã chạy đến bên này của Tô Ký rồi.
Tuy nói là muốn làm Cẩm Ký sập tiệm vẫn có chút khoa trương, nhưng không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy nha đầu này nói không chừng thật sự có thể làm được nhai
Chủ tiệm vải nói: "Ngươi không có cửa tiệm, suy cho cùng cũng chỉ là một sạp hàng nhỏ, không nhận được mối làm ăn lớn! Người của mấy đại gia tộc sẽ không bằng lòng mua điểm tâm của ngươi đâu!"
Tô Tiểu Tiểu kêu lên: "Ai da, ý của ngươi chính là Thích gia không được xem là đại gia tộc sao? Cũng không biết Thích lão phu nhân cùng Thích viên ngoại nghe xong lời này trong lòng có mất hứng hay không ha?"
Trong lòng chủ tiệm vải lỡ mất vài nhịp.
Hắn ta vội vàng xoa dịu cho bản thân: "Ta, ta đây là cảm thấy điểm tâm nhà các ngươi làm ngon như thế, có cửa tiệm thì cũng càng có mặt mũi hơn có phải không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chúng ta là chỗ buôn bán nhỏ, giá kia của ngươi chúng ta không trả nổi!" Chủ tiệm vải nói: "Ngươi muốn bỏ ra bao nhiêu?"
Tô Tiểu Tiểu giơ ngón tay.
Chủ tiệm vải ôm tim: "Hai trăm lượng? Lần trước ngươi còn nói là sáu trăm lượng mài"
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Đó là giá lần trước, ngươi bỏ lỡ rồi, không có nữa đâu."
Chủ tiệm vải: "..."
Cuối cùng, Tô Tiểu Tiểu khuân được cửa tiệm của hắn ta với giá bốn trăm lượng bạc, tiên thuê bao trăm năm mươi lượng, năm mươi lượng còn lại dùng để mua một số đồ đạc trong cửa tiệm của hắn ta.
Chủ tiệm vải thấy Tô Tiểu Tiểu là một tiểu nha đầu, không chiếm được tiện nghi về giá cả, liền nghĩ muốn dùng chút tâm tư ở chỗ khác, ai mà biết Tô Tiểu Tiểu lại còn thông minh hơn cả thu chỉ tiên sinh của huyện nha.
"Các ngươi chuyển đi muộn ngày nào, ta liền trừ tiền thuê ngày đấy."
Chủ tiệm vải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu năm nay, một tiểu thôn nữ cũng có thể lợi hại đến thế sao?
Nghĩ lại thì quả thật là thế, không lợi hại thì có thể đối nghịch với Cẩm Ký sao?
Chủ tiệm vải vội vàng cho người thu dọn đồ đạc, Tôn chưởng quầy đi lên huyện nha mời người bảo lãnh đến đây, làm thủ tục chuyển nhượng cho thuê.
Bước tiếp theo chính là cải tạo, dù sao bọn họ cũng kinh doanh điểm tâm, cách bài trí của cửa tiệm không giống với tiệm vải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận