Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 259: Bước Ngoat 1

Chương 259: Bước Ngoat 1Chương 259: Bước Ngoat 1
"Đại gia ngươi!" Tô tiểu ác bá bị chọc giận rồi, trùng hợp là cậu ta vừa gặm xong miếng bánh cuối cùng, vò nát lá tre thành một cục, không chút khách khí mà ném về phía người kial
Người nọ bị ném vào mặt.
Đau thì không đau, nhưng mà đánh vào mặt thì không được nhal
Hai bên cứ như thế mà xông vào nhau.
Đánh nhau, ác bá nhà họ Tô chưa từng sợ ai.
Ba tên này đều là mấy tay côn đồ của sòng bạc, chẳng nên trò trống gì, Tô Tiểu Tiểu căn bản không cần ra tay, Tô Nhị Cẩu chơi solo, slay toàn trường.
Ba người kia vừa bỏ chạy vừa chửi rủal
Tô Nhị Cẩu cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm, đợi đến khi cậu dìu người đang cuộn tròn trên đất đứng dậy, cuối cùng cậu ta cũng hiểu được không đúng ở chỗ nào.
Cậu ta ghét bỏ bĩu môi: "Chao ôi, sao lại là ông?”
Tôn chưởng quầy cũng kinh ngạc há hốc mồm: "Tô, Tô tiểu huynh đệ? Tô cô nương?"
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ được người cứu mình vậy mà lại là đối thủ cũ của ông ta - Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu.
Nhớ đến lúc đầu ông ta huy hoàng bao nhiêu, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai tỷ đệ bọn họ lấy một lần. Nhưng hôm nay, ông ta trốn nợ khắp nơi, huy hoàng ngày xưa không còn, sao có thể khốn khổ thế chứ?
Tô Nhị Cẩu: "Họ Tôn kia, sao ông lại biến mình thành bộ dạng này?"
Tô chưởng quầy không còn sức lực chống tay vào tường rồi ngồi xuống, than thở nói: “Ai ôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Nói một chút đi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cứu ông, ông để chúng ta cười vào mặt ông chút coi."
Tôn chưởng quầy: ... Đâm dao vào lòng người ta thế thật sự ổn sao?
Có điều sau nhiều ngày trốn chui trốn lủi, ông ta quả thật đã nghẹn một bụng chuyện, không phun ra không được.
Ông ta dựa người vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt vô biên: "Cẩm Ký đã đổi chưởng quầy mới, các ngươi phát hiện rồi đúng không?”
Tô Nhị Cẩu nói: 'Ừm ha, cái tên họ Hà kia, còn vô liêm sỉ hơn cả ông!"
Tôn chưởng quầy: Ngươi mắng ai thế?
Tôn chưởng quây tự mình trấn tĩnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: "Suốt những năm qua ta cật lực vì Cẩm Ký, bất chấp mưa gió, không một ngày nào là không lao tâm khổ tứ, Cẩm Ký có thể lớn mạnh, Tôn Quyền ta dám nói ta có công vĩ đại!"
"Há—" Tôn Tiểu Tiểu bật cười.
Tên này vậy mà có tên là Tôn Quyên?
Lưu Bị muốn nhảy ra đấm chết ngươi!
Tôn chưởng quầy bi thương nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi còn cười?"
Tô Tiểu Tiểu đúng lý hợp tình nói: "Ta bỏ đá xuống giếng, đương nhiên ta phải cười rồi."
Tôn chưởng quầy: ... Cặp tỷ đệ này rốt cuộc là loại đặc biệt gì thế?
Tóm lại, cảnh ngộ của Tôn chưởng quầy nói ngắn gọn là ông ta đã dành nửa đời mình để kính dâng cho Cẩm Ký, xem Cẩm Ký như con nhà mình, chưa từng nghĩ đến việc bị Cẩm Ký loại bỏ khi không còn giá trị.
"Cái tên họ Hà kia, là thân thích của ông chủ." Ông ta nói.
Tô Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách lại kiêu ngạo như thế."
Tôn chưởng quầy xem như đã đào hết gốc gác của mình, mặt trong mặt ngoài đều nói toẹt ra hết trước mặt tỷ đệ hai người.
Dù sao cũng không còn mặt mũi gì nữa, mất mặt thì mất mặt hôi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Việc ông bị người ta đòi nợ lại là chuyện gì thế?"
Không nhắc đến chuyện này còn đơn, vừa nhắc sắc mặt của Tôn chưởng quầy lại càng khó coi.
Vừa rồi từ chỗ nào đến chỗ nào, đây mới là khoảnh khắc khiến một người đàn ông thật sự mất hết mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận