Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2735: Tiểu Hổ Và Tiểu Bảo 1

Chương 2735: Tiểu Hổ Và Tiểu Bảo 1Chương 2735: Tiểu Hổ Và Tiểu Bảo 1
Hạ Hầu Khanh: “Chính là Nam Cương ngươi đi kia?”
“Vâng”
Tạ Cẩn Ngũ xấu hổ gật đầu, “Ta đã thấy Lâu trưởng lão vài lần, không thể liên hệ đến trên người đại tiểu thư Lâu gia, là thất trách của ta.”
Hạ Hầu Khanh nói: “Cũng không trách ngươi, ngươi cũng chưa gặp bà ấy.”
Dù Tạ Cẩn Ngũ có thông minh, cũng xác thật không đoán Lâu trưởng lão được điện Thánh Nữ có thể có quan hệ với Lâu gia đảo Thiên Sơn.
Còn tưởng chỉ là trùng hợp cùng họ mà thôi.
Tạ Cẩn Ngũ nói tiếp: "Như phu nhân... Là nữ nhi của Lâu Bất Phàm và Mẫn Ngưng Vẫn, hơn nữa, Lâu Bất Phàm thu lưu Vân Tuyết, đã từ trong miệng Vân Tuyết biết được thân thếc của Vân Lãm."
Kể từ đó, Lâu Bất Phàm đã có động cơ.
Nhiều năm trước mưu hại Vân Tịch, nâng đỡ nữ nhi chính mình thượng vị.
Nhiều năm sau lại mưu hại Vân Lẫm, lót đường vì ngoại tôn của mình.
Nghĩ đến chính mình bị hai phụ tử này che mắt nhiều năm như vậy, Hạ Hầu Khanh đầy giận dữ
Đêm đó, tin tức Lâu Bất Phàm và Như phu nhân phải bị xử tử truyền khắp cả tòa đảo Thiên Sơn.
Vẻ mặt Mẫn Ngưng Van vội vàng mà đi vào trong phòng Cơ Minh Lâu: "Minh Lâu!"
Bà ta mới vừa gọi xong đã dừng lại.
Trong phòng đen như mực, không có đèn, chỉ có ánh nến mỏng manh lay động dưới hành lang, vài ánh trăng xen lẫn lạnh băng chiếu ra ở trên người Cơ Minh Lâu.
Ông ta một nửa ở trong bóng đêm, một nửa tẩm ở dưới ánh trăng, như bị cắt thành hai nửa.
Tim Mẫn Ngưng Vãn mạc danh mà ngừng đập một nhịp.
Bà ta hít sâu, chậm rãi vào phòng.
Lúc này, bà ta mới phát hiện trong tay Cơ Minh Lâu nắm một tờ giấy, đã bị ông ta nắm nhăm.
“Minh Lâu..."
Bà ta nhẹ giọng mở miệng: "Đã xảy ra chuyện."
Cơ Minh Lâu ngơ ngẩn mở miệng: "Phụ thân là chết như thế nào?"
Mẫn Ngưng Van sửng sốt.
Cơ Minh Lâu nắm chặt thư trong tay, nâng một đôi mắt sưng đỏ lên, kìm nén thống khổ và lửa giận chất vấn nói: "Phụ thân là chết như thế nào?"
Mẫn Ngưng Van lấy lại bình tĩnh, nức nở nói: "Ngươi hung dữ ta làm cái gì? Phụ thân ngươi chết bệnh nhiêu năm, ngươi đã quên hay là làm sao vậy?"
Cơ Minh Lâu cắn răng nói: "Phải không? Phụ thân thật sự là chết bệnh? Không phải bị người hại chết?"
Sắc mặt Mẫn Ngưng Van trắng nhợt: "La ai hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt ngươi?"
Cơ Minh Lâu không trả lời bà ta, cũng không cần bà ta thừa nhận.
Ông ta đứng dậy, mắt sáng như đuốc mà nhìn bà ta: "Vì sao phải hại chết cha?"
Mẫn Ngưng Van vốn định phủ nhận, nhưng ánh mắt Cơ Minh Lâu khiến bà ta chột dạ không chỗ trốn tránh.
Rất nhanh bà ta đỏ hốc mắt: "Ông ta muốn giết muội muội ngươi... Ta có biện pháp nào? Ngươi cũng là người làm cha, ngươi sẽ trơ mắt nhìn người khác tổn thương cốt nhục của mình sao? Ta cũng không nghĩ... Ta quỳ xuống cầu xin ông ta... Ta bảo ông ta buông tha cho muội muội ngươi... Chính là ông ta không chịu... Ta là bị ép...'
Tim của Cơ Minh Lâu bị hung hăng đâm một đao.
Ông ta trăm triệu không nghĩ tới phụ thân thân sinh của mình, lại là chết trong tay thân nương.
Mẫn Ngưng Van khóc ròng nói: "Huống chỉ ông ta cũng tổn thương ngươi..."
Cơ Minh Lâu lạnh lùng nói: "Ngươi cam mồm!"
Hắn kia một đao là thế cơ uyển như chắn.
Không phải phụ thân ông ta cố ý tổn thương ông ta.
Cơ Minh Lâu xoay người rời đi!
Mẫn Ngưng Van quỳ xuống, ôm lấy chân ông ta: "Nương biết sai rồi... Ngươi muốn nương làm cái gì đều có thể... Ngươi muốn mạng nương cũng cam đi... Nương sẽ dùng quãng đời còn lại thứ tội với ngươi... Nhưng Uyển Như là muội muội ngươi... Ngươi cứu nàng...
Cứu bọn họ..."
"Bọn họ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận