Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 569: Phoi Bay Hoan Toan 5

Chuong 569: Phoi Bay Hoan Toan 5Chuong 569: Phoi Bay Hoan Toan 5
Nhàn Phi mỉm cười: "Nếu Lão Hộ Quốc Công lại cầm quân thì để Tam điện hạ cùng đi với ông ấy xuất chinh, kiếm một phần quân công trở về."
Quân công chính là lòng dân, bình thường các hoàng tử không có cơ hội đi lĩnh quân công.
Về việc an nguy của con trai mình, Nhàn Phi không hề lo lắng.
Có Tần Thương Lan ở đó, đâu có thể để Tam điện hạ thật sự ra chiến trường?
Tần Thương Lan xông pha chiến đấu, Tam điện hạ đợi nhận quân công là được.
Nhàn Phi cười vui vẻ: "Lưu Tam Đức, mang một bát canh sâm đến cho hoàng thượng, nhân tiện nói với hoàng thượng chỗ của bản cung, có thái y chăm sóc là đủ rồi để hoàng thượng đừng lo lắng."
Lưu Tam Đức từ ngự thư phòng trở ve, sắc mặt không mấy tốt: "Nương nương, có chuyện rồi!"
Nhàn Phi không mấy quan tâm mà hỏi: "Chuyện gì mà hoảng hốt thế?"
Lưu Tam Đức nhìn sang Quế ma ma, Quế ma ma là tâm phúc của Nhàn Phi, không cần phải e dè.
Lưu Tam Đức bèn kể lại những gì mình vô tình nghe được từ ngự thư phòng.
Nhàn Phi giật mình ngồi thẳng dậy: "Ngươi nói gì? Hộ Quốc Công không phải là con trai của Tần Thương Lan? Vậy hắn là ai! Hộ Quốc Công thật đang ở đâu?"
Lưu Tam Đức cứng rắn nói: "Hắn là ai... nô tài không nghe rõ, tổng hợp lại, hình như lúc đó có nhầm lẫn, hiện tại Hộ Quốc Công thật đã trở vê, đang ở kinh thành."
Hắn chỉ đi mang bát canh sâm đến, đứng ngoài nghe được đứt quãng.
Nhàn Phi lòng như lửa đốt.
Con trai của bà đã định hôn với phủ Hộ Quốc Công, nếu người đó là giả, thì hôn sự này chẳng phải là——
Nhàn phi vẻ mặt u sâu: "Be hạ nói gì?"
Lưu Tam Đức lắp bắp: "Nô tài chỉ nghe được vậy thôi, sau đó, Phúc công công mang bát canh sâm vào, nô tài không tiện ở lại lâu, chỉ đành ra ngoài trước."
Quế ma ma khuyên nhủ: "Nương nương, hay là cứ đợi thêm một chút, có lẽ ngày mai, bên hoàng thượng sẽ có tin tức.'
"Loại chuyện này có thể đợi được sao?" Nhàn Phi đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng,'Không được, ta không thể ngồi chờ chết. Tam Đức con, ngươi đi một chuyến phủ Cảnh gia, báo cho phụ thân ta biết chuyện này, bảo ông ấy nhất định phải nhanh chóng điều tra thân phận của Tần Triệt thật!” Lưu Tam Đức dưới bau trời sấm chớp, run lay bẩy rời khỏi Khải Tường Cung.
Cũng may hắn gặp may, vừa đi được vài bước thì Tiểu An Tử đã đến.
Tiểu An Tử ở ngự thư phòng hầu hạ, từng được Lưu Tam Đức giúp đỡ.
Tiểu An Tử nói: "Lưu công công, tiểu nhân nghe được chút tin tức."
Một lát sau, Lưu Tam Đức trở về Khải Tường cung, kể lại tin tức mình điều tra được.
"Là phủ Trấn Bắc hầu mang họ vê kinh, Tô về quê bái tổ, tình cờ gặp được gia đình đó..."
"Người đó đổi tên thành Tô Thừa, năm đó lưu lac khắp dân gian, không nhớ mình là ai, chật vật lớn lên... Ở quê kết hôn, sinh một trai một gái, tuổi tác không khác gì Tần tiểu thư và tiểu công tử."
Nhàn Phi lạnh lùng nói: "Cái gì là tiểu công tử? Tất cả đều là giả hết!"
"À à à!" Lưu Tam Đức âm thầm trách mình quên đổi cách xưng hô, vội vàng cười nói,'Là là lài Người ở dân gian tới mới là tiểu công tử thật."
Nhàn Phi trâm ngâm nói: "Ngươi vừa nói... Tần Triệt thật cũng có một cô con gái, cùng tuổi với Tân Yên Nhiên?"
Lưu Tam Đức nói: "Vâng."
Hai nhà đã định hôn, nếu cô nương lớn lên ở nông thôn đó là con gái thật của Tần gia, vậy con dâu của mình sẽ không phải là nàng ta sao?
Nhàn Phi khẽ nhíu mày: "Một nha đầu lớn lên ở nông thôn có xứng với con trai ta không?”
Ngày hôm sau không có việc gì nên Tô Tiểu Tiểu không cần phải dậy sớm để làm điểm tâm, nhưng đồng hồ sinh học của cơ thể vẫn đúng giờ đánh thức nàng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận