Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2907: Cuộc Chiến Cuối Cùng 11

Chương 2907: Cuộc Chiến Cuối Cùng 11Chương 2907: Cuộc Chiến Cuối Cùng 11
Sát Nô nhìn vê phía mật thất, bị người túm chặt hai chân vô tình kéo ra ngoài, máu tươi trên người vẽ ra dấu vết thật dài trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Trong mật thất, Vệ Tiểu Bảo trong bóng đêm ngậm ngón tay nhỏ bé.
Khắp phòng đều là âm thanh chép chép của cô bé.
Nhưng mà ăn ăn, đột nhiên ngón tay nhỏ không ngon nữa.
"Ô oa"
"Ô oa?"
"Ô oal"
"Ô oal"
Giọng điệu từ bình tĩnh đến nghi ngờ, lại đến tức giận, sau đó lại phảng phất mang theo một tia ủy khuất nho nhỏ.
Tựa như đang nói:
Ta không ném cao cao nữa.
Sát nô ngươi xuất hiện đi.
Nhưng rốt cuộc sát nô cũng không thể nào đáp lại cô bé.
Mấy ngày sau.
Từng trận sóng gió trên mặt biển, một chiếc thuyền lớn đang giương buồm khởi hành về phía đông nam.
Hạ Hầu Nghỉ ngồi trên xe lăn ở mạn thuyền, nhìn đường chân trời, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.
"Chủ công."
Thanh Nhi đi đến phía sau ông ta, chắp tay hành lễ.
Hạ Hầu Nghi hỏi: "Nàng ta không náo loạn?”
Thanh Nhi thở dài: "Vẫn đang náo loạn, cho dù đe dọa như thế nào cũng vô dụng, ồn ào chết ta, chỉ có thể lại cho nàng ta một chút hương an thần."
Hạ Hầu Nghi nói: "Ngươi làm không tồi."
Thanh Nhi ngẩn người, cười nói: 'Là chủ công mưu tính sâu xa, biết trước Bách Hoa Cung sẽ bắt ta nhốt lại, bọn họ vì dẫn dụ ta liên lạc với chủ công cho nên cố tình không khóa cửa nhà lao, vì vậy ta càng không đi!" "Lui xuống đi."
Hạ Hầu Nghi nói.
"Dạ, chủ công!"
Thanh Nhi về tới sương phòng của mình.
Mới vừa bước vào cửa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất hầu như không còn.
Nàng ta dán lỗ tai vào ván cửa cẩn thận lắng nghe, sau khi xác định không có ai đang âm thầm canh chừng nàng ta, nàng ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Đi ra đi."
Nàng ta nhỏ giọng nói.
Tô Tiểu Tiểu đẩy nắp rương ra, từ trong rương bước ra: "Huệ An thế nào?”
Thanh Nhi đi đến bên giường ngồi xuống, tức giận nói: "Còn có thể thế nào? Ngươi lại không cho ta nói với nàng ta ngươi cũng ở trên thuyền."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu phức tạp nói: "Không nói với nàng là vì tốt cho nàng, nàng phản ứng chân thật một chút mới càng có thể làm cho Hạ Hầu Nghi tin tưởng."
"Các ngươi trốn không thoát đâu." Thanh Nhi nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trốn không thoát cũng không tố cáo ngươi."
Thanh Nhi trừng nàng nói: "Nhưng ngươi bị phát hiện sẽ hại chết ta!"
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Ngươi nói lớn hơn chút nữa đi."
Thanh Nhi vội che miệng lại, u oán hạ thấp giọng nói: "Đừng quên chuyện ngươi đã hứa với taI
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Ngươi yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Tô Tiểu Tiểu có kế hoạch của chính mình.
Chỉ là có đôi khi, kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Công chúa Huệ An sinh bệnh, trên người mọc đầy mẩn đỏ, sốt cao ho khan không ngừng.
Trên thuyền không có đại phu.
Tô Tiểu Tiểu không thể không nhờ Thanh Nhi yểm hộ, lẻn vào sương phòng của nàng ta để chữa bệnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, công chúa Huệ An thấy một thân ảnh mơ hồ quen thuộc, khàn giọng nói: "Tiểu tuỳ tùng..."
'Xuyt... Ngón trỏ Tô Tiểu Tiểu đè lên cánh môi khô nứt của nàng ta.
Cảm xúc ở đầu ngón tay khiến cho Tô Tiểu Tiểu trở nên căng thẳng.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu dừng ở trên khuôn mặt tiều tụy, bỗng nhiên nàng ý thức được mấy năm nay, Họa Họa cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Nàng ta không còn là một công chúa ngây thơ tùy hứng, vô ưu vô lo, ngay cả nhảy cổng thành cũng không coi ra gì.
Nàng ta đã học được ẩn nhẫn, học được kiên cường, cũng học được cách bảo vệ người khác.
Đêm đó nếu không phải nàng ta dũng cảm và cơ trí, thì bị bắt đi chính là ba đứa nhỏ.
Hốc mắt Tô Tiểu Tiểu hơi ướt át.
Bạn cần đăng nhập để bình luận