Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 78: Dính Người 2

Chương 78: Dính Người 2Chương 78: Dính Người 2
"Hai tám! Mặt khác, thịt của ngươi bán cho ta rẻ hơn một nửal"
"Một nửa? Quá nhiều rồi!"
"Cứ coi như là giá bán buôn đi, hàng của ta bán được giá, ngươi tính thử xem, có thể kiếm lại được!"
Cuối cùng tên đồ tể cũng đồng ý.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Vậy, trước tiên bán thử một ngày, hợp tác vui vẻ."
Sau khi để lại hai cái chum lớn, Tô Tiểu Tiểu lại cùng Tô Nhị Cẩu đi Cẩm Ký.
Mặc dù chỉ mới bán được hai ngày, nhưng bánh lão bà của Tô Tiểu Tiểu đã được truyền tHầyu trong nội bộ Cẩm Ký.
"Hay không phải ta nói chứ, điểm tâm của Cẩm Ký các ngươi có thể đổi chút hoa văn không? Bán đắt thế mà vẫn chỉ toàn mấy món đó, bánh bột ngô của tiểu thôn nữ người ta làm còn ngon hơn bánh quy của các ngươi! Tên cũng mới lạ, gọi là... bánh lão bà!"
Người đang châm chọc là một vị khách quen của Cẩm Ký.
Tôn chưởng quầy nghe xong lời này, lơ đễnh nói: "Bọn họ đi mua, bất quá là bởi vì nha đầu kia ra tay cứu một đứa bé ở Cẩm Ký, đâu phải vì bánh bột ngô của nàng ấy ngon?"
Đại sư phụ Cẩm Ký của bọn họ đã rời kinh thành, năm xưa vào cung làm ngự trùi
Sẽ thua một thôn nữ nhỏ?
"Oa oa, bánh lão bà tới rồi!"
Khách hàng cũ không nói thêm lời nào, đi thẳng ra khỏi Cẩm Ký: "Nha đầu! Để lại cho ta mấy cái!"
"Bánh lão bà, xì, tâm thường!" Tôn chưởng quây lạnh lùng đi về phía sau bếp.
Mấy đầu bếp đang tụ tập cùng một chỗ nếm bánh, bánh bột ngô bọn họ mỗi ngày bán đi đều phải tự mình nếm thử, mùi vị vượt qua kiểm tra mới bán, bằng không thà rằng ném đi, cũng tuyệt đối không bán cho khách nhân.
Gần đây bọn họ đang cố gắng cải thiện bánh quy của mình.
"Thật thơm." Tôn chưởng quầy đi lên phía trước, nhìn bánh bột ngô trên bàn nói: "Là bánh mới làm phải không? Có vẻ như công thức khác với trước đây."
Các đầu bếp không nói gì.
Tôn chưởng quây nếm một miếng, mắt sáng lên: "Thơm mềm ngọt dẻo, ngon hơn bánh trước kia nhiều! Các ngươi là ai làm?"
Các đầu bếp nhìn nhau.
Một người trong đó cố lấy hết dũng khí nói: 'Là mua từ bên ngoài... chính là bánh lão bà của tiểu thôn nữ kia."
Tôn chưởng quầy: "..."
Ở đầu ngõ gần Cẩm Ký, Tô Tiểu Tiểu đã bán hết những cái bánh lão bà cuối cùng trong khay, chuẩn bị dọn quán.
"Cô nương, cho ta hai cái nhân đậu đỏ và một cái nhân cải muối nhé!"
Một phụ nhân trẻ tuổi bước tới nói.
Tô Tiểu Tiểu khách khí nói: "Xin lỗi, hôm nay bán hết rồi."
Phụ nhân kia chỉ vào sot của Tô Nhị Cẩu nói: "Trong này không phải còn sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Những cái này không bán."
Tô Nhị Cẩu rón rén đến bên tai của tỷ tỷ thằng nhóc, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ, còn thừa nhiều như vậy, sao không bán?”
"Lát nữa rồi đệ sẽ biết."
Nửa canh giờ sau, hai người đứng ở cửa thư viện Ngô Đồng.
Lúc này học sinh đã bắt đầu lên lớp, ngoài cổng không có mấy người.
Nô bộc giữ cửa ngăn bọn họ lại, hỏi: "Làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta tìm Thẩm Xuyên."
"Các ngươi là ai?" Nô bộc hỏi.
"Là Thẩm Xuyên bảo chúng ta tới đây." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nô bộc hồ nghi nhìn hai người một cái, một thôn nữ béo ú, một tiểu tử nghèo, thấy thế nào cũng không giống như là có quan hệ với Thẩm công tử.
"Đúng vậy." Tô Nhị Cau nói: "Hắn còn nói thư viện này là nhà hắn mo
Thư viện Ngô Đồng là do Thẩm gia mở, nhi tử độc nhất của Thẩm gia tên là Thẩm Xuyên, đây cũng không phải là một bí mật gì.
Nô bộc vẫn không tin hai người.
"Tỷ." Tô Nhị Cẩu nói: "Cái tên Thẩm Xuyên kia sẽ không phải là kẻ lừa gạt chúng ta chứ? Hắn để cho chúng ta tới đây để bày sạp, kết quả đến người đều không thấy đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận