Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 528: Thua Nhan 1

Chuong 528: Thua Nhan 1Chuong 528: Thua Nhan 1
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "De cho hắn ta lăn vào!"
Không bao lâu sau, Vệ Đình bị tiểu thái giám đưa vào ngự thư phòng.
Vệ Đình vào cung từ sáng sớm, Cảnh Tuyên Đế đã phơi hắn ta cả ngày.
Người khác bị phơi lâu như vậy, sớm nơm nớp lo sợ, không biết Long Uy khi nào sẽ phát tác ở trên đầu mình.
Tên này không bạc đãi chính mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Cảnh Tuyên Đế thấy hắn ta liền tức giận.
"Lá gan ngươi ngược lại rất lớn, không có ý chỉ của trẫm, cũng dám một mình hồi kinh!"
Vệ Đình chắp tay: "Be hạ, lão tổ tông cho thần một giấc mộng..."
Cảnh Tuyên Đế ngắt lời hắn ta: "Nói tiếng người!"
Vệ Đình: "Thần sai rồi, thân muốn trở về."
Cảnh Tuyên Đế: AI
Cảnh Tuyên Đế liền nhìn không rõ, Vệ gia từ Vệ lão tướng quân tới Vệ Tiểu Lục Lang, tất cả đều là võ tướng trung hậu thành thật, như thế nào đến Vệ Đình này, lại trở nên vô liêm sỉ như thế?
Tiểu tử này còn có một chút da mặt hay không?
Cảnh Tuyên Đế long uy bốn phía nói: "Cốt khí của ngươi đâu? Hay là nói, ngươi rốt cục đáp ứng cưới công chúa của trãẫm?”"
Vệ Đình thở dài: "Thân không đồng ý, thân thể vạn kim của công chúa..."
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nói ngươi không xứng!"
Vệ Đình nghiêm túc đáp: "Không có, thân thể vạn kim của công chúa đương nhiên xứng với thân."
Nghe cái này, cái này gọi là cái gì lời nói hỗn đản?
Làm như là Huệ An công chúa đòi trèo cao vậy!
Phúc công công toát mồ hôi lạnh.
Vệ đại nhân, ngài thật sự còn dám nói.
Vệ Đình chuyển đề tài: "Chỉ là bệ hạ, thân đối với Huệ An công chúa cũng không có tư tình nam nữ, dưa hái xanh không ngọt."
Cảnh Tuyên Đế trâm giọng nói: "Ngươi cưới Huệ An, ở chung một thời gian, tự nhiên sẽ hiểu Huệ An tốt!"
Huệ An công chúa là công chúa hoàng thất xinh đẹp nhất, lại tài tình vẹn toàn, hoàng đế cũng không tin ngày ngày đối với một đại mỹ nhân như vậy, Vệ Đình còn có thể thờ ơ.
Vệ Đình không cãi lại vấn đề này nữa, nghiêm mặt nói: "Còn nữa, giặc Bắc chưa trừ, hải tặc chưa diệt, thân còn muốn dốc sức cho bệ hạ thêm vài năm."
Lời này, chỉ kém chưa nói ta không muốn giao ra binh quyền.
Trong lòng Cảnh Tuyên Đế nghĩ như thế nào, không biết được.
Tóm lại, một khắc sau, Vệ Đình bình yên vô sự từ ngự thư phòng đi ra.
Ám vệ cũng lắm chuyển không kém thành Minh Vệ cầm ô đi lên phía trước: "Thiếu gia, bệ hạ không làm khó ngươi chứ?"
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Sửa lại một chút, là ở lại một ngày."
Chữ quan trọng, nghe cũng rất mất mặt, đúng không?
Am vệ: "A. Vậy, bệ hạ có cho ngài về chùa không?"
Vệ Đình nói: Không."
Ám vệ vui vẻ nói: "Nói như vậy, về sau ngài cũng không cần lại làm hòa thượng?"
Vệ Đình kiêu ngạo nói: "Đương nhiên không cần, bổn thiếu gia... Hoàn tục!"
"Tích Triều ca cal"
Cách đó không xa, Huệ An công chúa mặc cung trang tuyệt mỹ màu lam hồ, đội mưa đi tới bên cạnh Vệ Đình.
Cung nữ vì nàng ta che dù giấy dầu.
Một cảnh tượng như này, đẹp như bức tranh.
Trong giây lát, Vệ Đình lấy Phật quang che đầu, chắp hai tay trước ngực: "A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng pháp hiệu Huyền Tâm."
Am vệ: "..."
Công chúa Huệ An: ....'
Sau khi Vệ Đình xuất cung, Huệ An công chúa mang theo một bụng oan ức trở lại Khải Tường cung.
Nàng ta một đầu nhào vào trong lòng Nhàn phi, đôi mắt đẹp rưng rưng nói: "Mẫu phi... Phụ hoàng thật quá đáng...'
Nhàn phi ôm trong ngực nũng nịu nữ nhi, buồn cười hỏi: "Phụ hoàng của con quá đáng như thế nào?"
Khắp thiên hạ dám chê trách vua một nước như thế, chỉ sợ chỉ có Huệ An công chúa, hoàng tử công chúa khác làm sao nói hoàng đế một câu không phải?
Nhưng ai bảo hoàng đế sủng Huệ An chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận