Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1685: Là Một Cô Bé Mum Mim 3

Chương 1685: Là Một Cô Bé Mum Mim 3Chương 1685: Là Một Cô Bé Mum Mim 3
Vệ Đình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lãnh Tiểu Lăng không thường xuyên gặp nàng, nàng lại luôn mặc áo giáp. Nếu Phù Tô cẩn thận thì khả năng bị lộ không lớn."
Ban đầu dự định để Uý Trì Tu cải trang thành Tô Tiểu Tiểu, nhưng thứ nhất, dáng người của Uý Trì Tu quá cao, thứ hai, tên kia không có kiên nhẫn, hắn ta mang mặt nạ da người thì vài phút là đã giật xuống rồi.
Vệ Đình nói với Tô Tiểu Mạch: "Tốt nhất là lúc này muội không nên bại lộ thân phận."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Nếu không muốn bị bại lộ, ta sẽ trong đám cung thủ và làm một cung thủ tâm thường."
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Nàng còn muốn ra chiến trường?"
Tô Tiểu Tiểu bóp một quả hạch và nói: "Cung thủ không chiến đấu, chỉ đứng trên núi và bắn vài mũi tên mà thôi."
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Nàng không hỏi con gái ta có đồng ý không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nó ở trong bụng ta. Ta đi thì nó cũng phải đi! Hơn nữa, tại sao nhất định phải là con gái?"
Vệ Đình khit mũi và nói: “Là con gái."
Đã có ba đứa nhóc nghịch ngợm gây sự rồi, lần này nhất định là một đứa mũm mĩm nghịch chân!
Cô bé mập! Cô bé mập! Cô bé mập!
Tô Mạch cười: "Cháu trai hay cháu gái ta đều thích. Chỉ cần là con của muội muội thì đều sẽ rất đáng yêu."
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Chàng nghe thấy không? Đây mới là tiếng người."
Vệ Đình: Tô Mạch ra đánh một trận!
"Hãy để Tiểu Tiểu đi." Tân Thương Lan nói, ông ấy là người duy nhất còn tỉnh táo, không có suy nghĩ lệch lạc.
Nếu không cho nàng đi thì nàng vẫn sẽ lén lút đi, không bằng quang minh chính đại đặt nàng dưới mắt, như vậy dễ dàng kiểm soát nàng hơn.
Tô Mạch nói: "Ta cũng đồng để muội muội đi."
Vệ Đình: Chỉ có mình ta là làm trái lại nàng?
Cuối cùng, Vệ Đình cũng không quá cố chấp, dù sao một khi đã xảy ra chiến tranh thì không có nơi nào tuyệt đối an toàn, ngay cả doanh trại trong thành cũng có thể tràn ngập ngọn lửa chiến tranh.
Tần Thương Lan nói: "Cứ quyết định như vậy đi, đại quân sẽ xuất phát lúc rạng sáng!" Trời còn chưa sáng, đại quân phải đối mặt với cơn gió lạnh thấu xương, chia ra ba đường hướng Toái Bắc Quan rồi xuất phát.
Khi tới ngã ba, Lãnh Chiêu và Lãnh Hoa đã dẫn hai vạn quân đi hướng Hổ Ngọc Băng.
Là chủ soái của ba quân, Tần Thương Lan mang theo ky binh của Tần gia đi đằng trước, trùng trùng điệp điệp vang vọng giữa những ngọn núi.
Quân Xích Ảnh đi theo sau quân Tần gia.
Trương Dũng, người từng là thủ lĩnh bọn cướp, được bổ nhiệm làm chỉ huy của quân Xích Ảnh, và người khác là Trần Thao, người từng là phó tướng của Vệ gia, dưới trướng Vệ Tư, được bổ nhiệm làm chỉ huy. Lý Đạt là ngũ trưởng, Nguy Tốn vẫn là trợ tá.
Tần Thương Lan muốn bàn giao một số việc, mấy người cho ngựa đi chậm lại, nghe Tần Thương Lan giảng giải một số vấn đề cần chú ý.
Lúc rời đi thì mấy người vô tình nhìn xuống dưới, để ý thấy một tên lính quèn bên cạnh Tần Thương Lan, cái đầu nhỏ và lắc lư, chỉ nhìn phía sau đầu đã khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Tên lính nhỏ cống một cây cung lớn được bọc trong một miếng vải.
Lý Đạt há to miệng: "Đây không phải là -ah-"
Trương Dũng và Trân Thao dùng chuôi đao chọc hắn ta. Nguy Tốn đi phía sau nên không với tới, giục ngựa tiến lên vài bước, đứng lên lưng ngựa rồi với tay tát vào gáy hắn ta.
Lý Đạt ngậm miệng.
Binh lực của Hách Liên Nghiệp không đi nhanh. Bọn chúng vừa đi vừa nghỉ, nhằm giữ bộ phận chủ lực. Do đó, mặc dù có kế hoạch hoàn mỹ nhưng mỗi người vẫn phải mang cho mình mười hai tinh thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận