Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2912: Cuộc Chiến Cuối Cùng 16

Chương 2912: Cuộc Chiến Cuối Cùng 16Chương 2912: Cuộc Chiến Cuối Cùng 16
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: 'Hướng đông."
Bàn tay nổi gân xanh của Thanh Nhi nắm lấy bánh lái.
Tô Tiểu Tiểu thi triển khinh công bay lên cột buồm ngăn cản nam tử chặt đứt cánh buồm thứ hai.
Trường kiếm của nam tử đâm về phía nàng, Tô Tiểu Tiểu tay không bắt lấy.
Nam tử sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu đã quá quen với loại phản ứng này, mỗi lần nàng sử dụng găng tay bạc đều sẽ làm cho những cao thủ không có kiến thức này khiếp sợi
Nhưng mà, nam tử kia cũng không phải ăn chay.
Trường kiếm chỉ bị nắm lấy chứ không phải bị bẻ gãy.
Hắn ta nhảy lên cột buôm, mượn lực rút trường kiếm trở vê.
Tô Tiểu Tiểu cũng nhân cơ hội nhảy lên, mạnh mẽ đánh về phía hắn ta.
Đại khái nam tử nọ cũng không dự đoán được Tô Tiểu Tiểu thô bạo như thế, cho dù có nguy cơ có thể rơi xuống biển cùng hắn ta cũng muốn kéo hắn ta xuống.
Bởi vì không thể lường trước cho nên nam tử ngã xuống khỏi cột buồm.
Tô Tiểu Tiểu giữ chặt dây thừng, giảm rung lắc một chút, cũng nhảy xuống mạn thuyền.
Nam tử lạnh lùng liếc Tô Tiểu Tiểu một cái, rút kiếm đâm Tô Tiểu Tiểu.
Thanh Nhi: "Hướng đông...'
Nàng ta cố gắng phân biệt phương hướng thật tốt, đột nhiên dùng sức xoay một cái!
Đông! Đông!
Tô Tiểu Tiểu và nam tử đồng loạt ngã xuống.
Trường kiếm văng ra khỏi tay nam tử, trùng hợp đập vào chân Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu thấy thế, vội dùng mũi chân đá trường kiếm xuống biển.
Ánh mắt nam tử chợt lạnh, lấy mồi lửa ra, phất tay ném tới cánh buồm thứ hai.
Cánh buồm lập tức bốc cháy.
Tô Tiểu Tiểu phi thân đi cứu hoả.
Lúc này, Thanh Nhi lại lần nữa mạnh mẽ bẻ lái. Cơ thể Tô Tiểu Tiểu mất thăng bằng va vào lan can.
Nam tử thuận thế nhảy lên, rút một phi tiêu hoa lê đóng trên cột buồm, cắt cánh buôm thứ hai thành hai nửal
Con thuyền hoàn toàn mất đi sức gió.
Nam tử đứng trên mạn thuyền, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày.
Rất nhanh đã hiểu rõ sự đắc ý của hắn ta từ đâu mà đến.
Cách đó không xa, một con thuyền lớn hơn đang nhanh chóng lao tới, trên cột buôm cắm một cây cờ hiệu phần phật bay lượn, có một người đang ngồi trên đài cao ở mũi thuyền.
Chính là Hạ Hầu Nghi được vớt từ biển sâu lên.
Ông ta đã thay xiêm y thô, nhưng tóc vẫn ướt nhẹp như cũ, ánh mắt hung ác nham hiểm mà cay độc.
Cách làn sóng xanh biếc cũng khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm đến nghẹt thở của ông ta.
Quả nhiên, tai họa để lại ngàn năm!
Tô Tiểu Tiểu siết chặt nắm tay.
Ánh mắt nàng nhìn phía sau Hạ Hầu Nghi, không giống với các thị vệ ở phủ thành chủ xuất hiện bên cạnh Hạ Hầu Nghi lúc trước, đứng trên con thuyền lớn chính là một đội quân hoàn toàn xa lạ.
Nàng lại nhìn cờ hiệu trên cột buồm.
Trong tất cả các nước, không thủy quân nào có ký hiệu này.
Dường như đoán được suy nghĩ của nàng, Thanh Nhi vừa cố gắng chống lại dược tính, vừa khó khăn nói: "Là hải tặc!"
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên: "Hạ Hầu Nghi lại cấu kết với hải tặc?"
Thanh Nhi thấp giọng nói: "Không, là ông ta nuôi hải tặc."
Nếu không phải chính tai nghe được, quả thực Tô Tiểu Tiểu không thể tin được, đường đường nhị thái gia đảo Thiên Sơn, thế nhưng lại nuôi một đám hải tặc.
Thanh Nhi liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói: "Đám hải tặc này chưa bao giờ tấn công đảo Thiên Sơn, ngươi chưa từng nghe qua cũng không có gì kỳ quái."
Không, ta không lớn lên ở đảo Thiên Sơn.
Nhưng Lăng Vân và cung chủ phu nhân cũng chưa từng đề cập tới hải tặc, xem ra Hạ Hầu Nghi thật sự giấu bọn họ rất nhiều chuyện. Tô Tiểu Tiểu: "Vì sao ngươi không nói sớm?” Thanh Nhi: "Ngươi cũng không hỏi."
Tô Tiểu Tiểu: "Hiện tại ta cũng không hỏi." Thanh Nhi: ”....
Bạn cần đăng nhập để bình luận