Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 455: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 1

Chuong 455: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 1Chuong 455: Tri Lieu Cho Lao Hau Gia 1
Đã có không ít đại phu tới phủ Trấn Bắc Hầu chữa trị cho lão Hầu gia, bọn hạ nhân thấy nhiêu thành quen.
Chỉ có điều đại phu lân này dường như có điểm không giống với những người trước đó.
Y phục trên người có đôi phần mộc mạc, không giống như trang phục của các danh y thế gia, ngoài ra vậy mà lại có một cái nha đầu tiểu béo.
Là dược đồng sao?
Hay là nha hoàn?
Nhưng nha đầu này trông không có vẻ nhát gan chút nào, giữa lông mày hiện lên vẻ trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng cao ngạo, ngược lại thì còn có khí chất và kiểu cách hơn vị lang trung trung niên kia.
Bọn hạ nhân trộm đánh giá Tô Tiểu Tiểu vài lần, ánh mắt của Tô Mạch quét tới, mọi người đều đồng thời cúi đầu.
Ba người tiến vào trước phòng của lão Hầu gia.
Người hầu gác cổng hành lễ với Tô Mạch: "Đại công tử."
Tô Mạch nói: "Tổ phụ tỉnh lại được không?"
Người hầu lắc đầu.
Vẻ mặt Tô Mạch ngưng trọng hơn đôi phần, nói với Phù Lang Trung: "Nửa tháng trước, bệnh tình của tổ phụ ta đột nhiên chuyển biến xấu... ngài có thể nắm chắc không?"
Phù Lang Trung bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, hắng giọng nói: "Việc này... phải gặp lão Hầu gia trước rồi mới có thể kết luận được."
Tô Mạch nhìn vẻ mặt trấn định của Phù Lang Trung, lại nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tô Tiểu Tiểu, gật đầu với người hầu.
Người hầu đẩy cửa phòng ra, mời Phù Lang Trung tiến vào phòng.
Tô Tiểu Tiểu dừng lại một chút, cũng cất bước đi vào.
Lúc Tô Mạch cũng muốn tiến vào lại bị Tô Tiểu Tiểu ngăn lại.
"Mời Tô công tử chờ ở bên ngoài."
Tô Mạch liếc mắt nhìn Phù Lang Trung một cái, rất hiển nhiên, hắn ta nghĩ đây là chủ ý của Phù Lang Trung.
Phù Lang Trung thầm nghĩ, ngươi nhìn ta cũng vô dụng thôi, ta chỉ là người trên danh nghĩa, thuận tiện đến đây học hỏi...
Hắn ta vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đúng vậy, trong lúc ta hành y không thích có người ở bên cạnh làm phiên." Trời ơi đất ơi, hắn ta vậy mà lại có thể nói vậy với người thừa kế của phủ Trấn Bắc Hầu, hắn ta có thể sống sót rời khỏi kinh thành hay không —
Vẻ mặt Tô Mạch như thường mà thu chân về, nói với Phù Lang Trung: "Vậy thì, làm phiền Phù đại phu rồi."
Phù Lang Trung đổ mồ hôi lạnh.
Dọa hắn ta chết khiếp mất thôi...
Tô Tiểu Tiểu đóng cửa phòng lại, cài cả chốt trong.
Tô Mạch nhìn vào cửa phòng chằm chằm không chớp mắt, kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, yên lặng đựng đó chờ đợi.
Người hầu ở bên cạnh nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhốt công tử nhà hắn ta ở ngoài cửa, thái y cũng không có cái giá đấy có được không?
Trong phòng tràn ngập mùi hương của dược liệu nồng nặc, cửa sổ bị đóng kín, mùi hương không thể tản đi, nghẹt đến mức khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Tô Tiểu Tiểu mở cửa sổ ra.
Phù Lang Trung liền nói: "Lao Hầu gia có thể trúng gió hay không? Ở kinh thành rất lạnh."
Tô Tiểu Tiểu cam một cây sào để chống cửa sổ lên: "Phải giữ cho không khí trong phòng bệnh được lưu thông, một chút gió nhẹ không là vấn đề."
Màn trướng trên giường La Hán cũng được buông xuống, kịt kín như vậy, không bệnh cũng bị bức bối chết mất.
Tô Tiểu Tiểu vén màn trướng lên và treo lại bằng móc.
Phù Lang Trung đi qua giúp đỡ, treo nửa tấm màn trướng còn lại lên.
Một khuôn mặt già nua ốm yếu hiện lên trong mắt hai người.
Lúc Phù Lang Trung còn trẻ đã được gặp lão Hầu gia, cho dù chỉ gặp qua vài lần, nhưng dáng vẻ uy phong cường tráng, khôi ngô tuấn tú của Trấn Bắc Hầu để lại cho hắn ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Ai mà ngờ được, chỉ mới hai mươi năm trôi qua, vị nhất phẩm võ hầu vừa mỉm cười vừa chém rơi đầu của vua nước địch, bảo vệ lãnh thổ phía bắc ấy vậy mà lại lưu lạc thành bộ dáng tiều tụy hốc hác như bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận