Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1988: Nhu Tình, Ngã Ngựa 1

Chương 1988: Nhu Tình, Ngã Ngựa 1Chương 1988: Nhu Tình, Ngã Ngựa 1
Huệ An công chúa nghẹn ngào nói: "Vô ích thôi! Huynh nghĩ Tam ca không cầu xin giúp ta sao? Huynh ấy quỳ ở Ngự thư phòng! Mẫu thân cũng khóc lóc cầu xin phụ hoàng không gả ta đến nơi xa như Nam Cương, nhưng ý phụ hoàng đã quyết, ai xin cũng vô dụng."
Tiêu Thuấn Dương không muốn giao đấu với bạch y nam tử, cho nên nỗ lực thuyết phục Huệ An đi với mình: "Ta sẽ bảo Đại ca cầu xin giúp muội, phụ hoàng vẫn luôn yêu thương muội nhất, nếu muội thật sự không muốn gả thì tự mình nói với ông ấy, ông ấy sẽ không ép buộc muội."
Huệ An lắc đầu: "Muội đã từng cho rằng phụ hoàng yêu thương ta nhất, nhưng sau này, trước là Tây Tấn, rồi lại đến Nam Cương, ai cầu hôn, phụ hoàng đều sẽ gả ta đến đó. Ta mới hiểu, từ đầu đến cuối điều mà phụ hoàng quan tâm nhất chỉ là hoàng vị, giang sơn của ông ấy, quyền lực của ông ấy!"
Tiêu Thuấn Dương sắc mặt trâm xuống: "Huệ An!"
Bạch y nam tử nhàn nhạt nhìn hắn: "Nói đủ chưa?"
Tiêu Thuấn Dương lạnh giọng nói: "Ngươi tránh ra, đây là chuyện của huynh muội ta, cho dù ngươi là người An Vương phái tới cũng nên hiểu rõ đạo lý không được động tới hoàng tử."
Bạch y nam tử nói: "Xem ra ngươi đã nói xong rồi."
Ở một mức độ nhất định mà nói, bạch y nam tử với Tô Tiểu Tiểu đều có tính khí giống nhau, tức là tuyệt đối không bao giờ bị đối phương dắt mũi.
Hắn sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với Tiêu Thuấn Dương, một kiếm tấn công đến.
Trên tay hắn không phải thanh trường kiếm la sát, hắn đang dùng một thanh trường kiếm bình thường.
Mặc dù như vậy nhưng lực kiếm vẫn mạnh mẽ khiến người khác phải rùng mình.
Tiêu Thuấn Dương cũng rút kiếm ra.
Lần này hắn không bất cẩn đánh giá thấp đối phương.
Mặc dù vậy hắn như cũ vẫn bị đối phương một kiếm đánh cho không thể tiến lên phía trước.
Khi kiếm thứ ba đánh tới, hắn buộc phải lùi lại một bước, ngực đau nhức, phun ra một ngụm máu.
Hắn có ý định công kích.
"Đừng giết Nhị ca của ta." Huệ An công chúa mở miệng.
"Năm ta sáu tuổi, lúc bị ngã ở hòn giả sơn, là Nhị ca đã ở trong tuyết tìm thấy ta, cõng ta về. Nhị ca, muội không muốn thấy huynh bị thương, nhưng cũng mong huynh không ép muội nưa, huynh coi như tối nay không gặp được ta có được không."
Bạch y nam tử lạnh lùng nhìn Tiêu Thuấn Dương: "Ơn cứu mạng của ngươi nàng ấy đã trả lại rồi, ngươi đừng xuất hiện nữa, nếu không sẽ là ngày chết của ngươi." Tiêu Thuan Dương che bộ ngực đau nhức, thần sắc phức tạp liếc nhìn Huệ An, nghiến răng xoay người bỏ đi.
"Họa Họal"
Tô Tiểu Tiểu từ đầu ngõ bên kia chạy tới.
Công chúa Huệ An quay người lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bước nhanh về phía trước: "Ngươi sao lại đột nhiên rời đi như thế?"
Công chúa Huệ An nức nở: "Ta gặp phải Nhị ca."
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt: "Due Vương?”
"Hắn đi rồi, là bị..."
Công chúa Huệ An quay đầu lại, trong con ngõ vắng lặng, làm gì còn thân ảnh của người đó?...
Nơi ở của Lâu trưởng lão.
Tối nay đến lượt A Vĩnh gác đêm.
A Vĩnh và A Đông là anh em, phụng mệnh thiếu chủ đến chăm sóc Tô công tử.
Khi A Vĩnh mang thuốc đến cho Tô công tử thì phát hiện Tô công tử không có ở trong phòng.
"Kỳ lạ, người đi đâu mất rồi? Ta mới chỉ đi nấu..."
A Vĩnh đang lẩm bẩm thì cửa viện mở ra, Tô công tử sắc mặt trắng bệch đi vào.
Hắn ta thản nhiên nhét thanh kiếm vào bao kiếm để trong góc sân.
"Tô công tử, ngài ra ngoài à?" A Vĩnh tiến lên đón "Thiếu chủ đã phân phó, ngài không được xuống giường, vết thương mãi mới đóng vẩy được, nếu lại nứt ra thì rất khó xử lý."
Tô Huyên nói: "Không được phép nói cho thiếu gia chủ các ngươi."
A Vĩnh ngắc ngứ nói: "... Vâng."
Tô Huyên di vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận