Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 848: Dạy Da Can Ba 1

Chương 848: Dạy Da Can Ba 1Chương 848: Dạy Da Can Ba 1
Thái hậu lạnh lùng hu một tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng có lừa gạt ai gia, nếu không dù ngươi chữa khỏi cho ai gia, ai gia cũng sẽ không cảm kích!"
Tô Tiểu Tiểu huơ tay: "Biết rồi biết rồi."
Buổi trưa, Tô Tiểu Tiểu dùng bữa với Thái hậu ở Vĩnh Thọ Cung.
Thái hậu đang ăn dược thiện nàng hầm.
Khẩu vị của Thái hậu không tốt, còn không thích mùi thuốc, dược thiện bình thường không vào được miệng bà ta.
Thái hậu ăn được một nửa, nhìn thái giám quản sự một cái.
Thái giám quản sự hiểu ý, vội cười hỏi: "Tô đại phu, dược thiện của ngài làm bằng nguyên liệu gì vậy? Ngửi mùi thơm thật."
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích: 'Hầm Hoài Sơn với ngũ cốc, Hoài Sơn có công hiệu kiện vị ích tỳ, ích phế câm ho, mà ngũ cốc có thể tẩm bổ khí huyết, tỳ vị Thái hậu không tốt, nếu không điều dưỡng, nhiều thuốc hơn nữa vào bụng cũng không hấp thu được."
Thái giám quản sự như được khai sáng: 'À, thì ra là thế."
Tô đại phu nói thông tục dễ hiểu, khác với những thái y kia, toàn nói mấy thứ y lý bí hiểm, khiến họ không hiểu ra sao.
Buổi chiều, Tô Tiểu Tiểu chơi cờ với Thái hậu một lát.
Thái hậu nhìn
Tô Tiểu Tiểu dùng những chiêu số không theo lối thường* để chơi, không khỏi hỏi: "Nha đầu, cờ nghê của ngươi do ai dạy?"
(*) Gốc Kiếm tẩu thiên phong (剑走偏锋): Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
"Một người bạn." Tô Tiểu Tiểu nói.
Thái hậu lẩm bẩm: "Ngược lại có vài phần giống một vị cố nhân của ai gia."
Ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, Tô Tiểu Tiểu đụng phải Hồ Cửu Sinh đang định xuất cung.
Từ lúc biết Tô Tiểu Tiểu là đồ đệ của Phù Sanh, Hồ Cửu Sinh cực kỳ chướng mắt Tô Tiểu Tiểu.
Ông ta không thèm ngó ngàng gì Tô Tiểu Tiểu, ưỡn ngực đi thẳng.
Tô Tiểu Tiểu cười như không cười bước tới: 'Hồ viện phán, đừng đi vội vậy chứ, dáng vẻ này của ngươi như thể ngươi sợ ta lắm ấy, sao thế? Ngươi làm chuyện trái lương tâm, có lỗi gì với ta à?"
Hồ Cửu Sinh dừng bước, lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi đừng có nói hưu nói vượn!" Tô Tiểu Tiểu cười lạnh nhìn ông ta, nhẹ giọng nói: "Có làm hay không, bản thân ngươi không phải rõ ràng nhất sao?"
"Không hiểu ngươi đang nói cái gì!"
"Ồ, vậy để ta nói rõ ràng một chút, ngươi cũng biết chuyện năm đó chứ gì? Có phải ngươi cố ý để Phù thái y đi bắt mạch thay ngươi không?”
Sắc mặt Hồ Cửu Sinh thoắt cái thay đổi!
Tô Tiểu Tiểu nguy hiểm híp híp mắt: "Xem ra là thật. Hồ Cửu Sinh, người đang làm trời đang nhìn... À, không đúng, là ta đang nhìn."
Tô Tiểu Tiểu nói, từng bước từng bước tới gần ông ta.
"Khi sư diệt tổ là phải trả cái giá rất đắt.
Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu đi luôn không quay đầu lại.
Hồ Cửu Sinh một mình sững sờ tại chỗ, bị dọa toát mồ hôi lạnh.
"Hồ viện phán!"
Một giọng nam trẻ tuổi đánh thức Hồ Cửu Sinh, ông ta bình tĩnh lại, lúc này mới phát giác mình thế mà vô thức đi lên cầu nhỏ bên hồ nước.
Ông ta quay đầu nhìn đối phương, vội vàng chắp tay hành lễ: "Đại điện hạt"
Tiêu Độc Nghiệp phong độ nhẹ nhàng di tới, mặt mày tươi cười nhìn ông ta: "Hồ viện phán sao vậy?"
Hồ Cửu Sinh chắp tay nói: "À, không có gì, đang ngẫm nghĩ một phương thuốc, khiến đại điện hạ chê cười."
Tiêu Độc Nghiệp hỏi: 'Là lo lắng bệnh của hoàng tổ mẫu ta sao?"
Hồ Cửu Sinh bất chấp nói: "... Đúng vậy."
Tiêu Độc Nghiệp lặng lẽ thở dài: "Đáng tiếc, ngươi có lo đến mấy cũng vô dụng, hoàng tổ mẫu ta vốn không cho ngươi cơ hội trị liệu. Nói đến đây, ta cũng khó hiểu, ngươi không phải là người của tam đệ sao? Hắn tại sao bỏ ngươi không dùng, mà đi tuyển một đại phu xuất thân dân gian chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận