Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 987: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 1

Chương 987: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 1Chương 987: Cứu Viện Lúc Nửa Đêm 1
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Phụ thân, người mang bọn Đại Hổ tránh mặt một chút."
"Được!"
Tô Thừa bế hai tiểu tử kia lên, nam nhân nón trắng cũng hỗ trợ bế một đứa.
Hai người bế ba đứa nhỏ về nhà Tô Thừa.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đặt Vệ Hi Nguyệt lên giường, để cho Vệ Hi Nguyệt nằm thẳng, đồng thời cởi bỏ y phục cùng đai lưng của Vệ Hi Nguyệt, để cho Vệ Hi Nguyệt có thể tiếp tục hô hấp thông thuận.
Nàng quỳ bên cạnh Vệ Hi Nguyệt, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô bé.
Lực nàng bỏ ra không thể quá nhẹ, nếu không sẽ không đỡ được cô bé, lực cũng không thể quá mạnh, nàng sẽ vô tình làm cô bé bị thương.
Nam nhân nón trắng đi tới cửa, muốn đi vào, nhưng chỉ liếc vào bên trong một cái, lại bị giật về không cho nhìn.
Hắn ta xoay người.
Vô lễ chớ nhìn.
Tô Thừa đắp chăn cho ba tiểu tử, cũng đi tới hậu viện, nói với nam nhân nón trắng đang canh giữ ở cửa: "Ở bên ngoài chờ là được, ngươi đừng lo lắng, y thuật của khuê nữ nhà ta rất tốt, đứa nhỏ sẽ không có việc gì."
Nam nhân nón trắng cúi đầu đáp một tiếng.
Tô Thừa nhìn vê phía hắn ta: "Nói xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đã có con rồi sao?"
Dung mạo của nam nhân mũ nón trắng như ẩn vào trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một chút phần cằm trơn bóng tinh xảo.
Hắn ta giải thích: "Không phải con của ta, là tôn nữ của Vệ lão thái quân."
Tô Thừa kinh ngạc: "Ồ, là người của Vệ gia. Ngươi là người bên rể của Vệ gia sao? Là anh trai con bé à? Không đúng, anh trai con bé đều mất rồi."
"Hộ vệ." Nam nhân nón trắng nói.
"Ngươi trông thế này cũng không giống hộ vệ lắm..."
Giống quý công tử nhà ai, Tô Thừa thâm nghĩ.
Nam nhân nón trắng không nói gì.
"Có thể vào." Tô Tiểu Tiểu nói.
Hai người vào nhà.
"Đứa nhỏ ổn chứ?" Tô Thừa hỏi. Tô Tiểu Tiểu đắp chăn cho Vệ Hi Nguyệt: "Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, phụ thân đi nghỉ ngơi đi."
"Được, ta đi đây, có việc thì gọi ta nhé!" Tô Thừa cam dao mổ heo ve phòng.
Nam nhân nón trắng đi tới trước giường, nhìn về phía Vệ Hi Nguyệt đã an tĩnh lại.
"Cô bé ngủ rồi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Khi nào cô bé bắt đầu co giật?"
Nam nhân nón trắng nói: "Vừa nấy, con bé run rẩy, lão thái quân liền để ta đưa con bé tới."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Trước khi phát sinh co giật thì cô bé đang làm cái gì?"
Nam nhân nón trắng nói: "Đang khóc nháo, la hét."
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Trước kia từng có tình huống như vậy sao?"
Nam nhân nón trắng nhớ lại: "Co giật lần này là lần đầu tiên, còn la hét... Thì thường xuyên."
Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Hi Nguyệt đang ngủ say: "Thường xuyên la hét?"
Nam nhân nón trắng nói: "Phần lớn là sau khi tức giận."
Ấn tượng đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu đối với Vệ Hi Nguyệt là ngại ngùng hướng nội, chỉ nhìn bê ngoài, rất khó tưởng tượng cô bé tức giận sẽ la hét với người khác.
"Ngươi có thể mô tả chỉ tiết hơn không?" Nàng hỏi.
Nam nhân nón trắng hơi khựng lại một chút, nói: "Hi Nguyệt... không giống với những đứa trẻ bình thường, không thích cười, cũng không thích cử động, thường xuyên kêu đau bụng, uống thuốc cũng vô dụng. Lúc tức giận sẽ la hét, không thể trấn an, chỉ khi bản thân con bé mệt mỏi mới có thể dừng lại."
'Luôn luôn như vậy sao?”
"Lúc mới sinh ra sẽ không có khác biệt quá lớn với những đứa trẻ khác, đại khái là sau khi con. bé lên ba tuổi..."
Vệ Hi Nguyệt năm nay bảy tuổi, lúc cô bé ba tuổi chính là năm Vệ gia xảy ra biến cố.
"Đứa trẻ mất cha... sẽ thành như vậy phải không?" Nam nhân nón trắng hỏi.
Cũng có thể coi đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận