Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 672: Đại Hổ Tri Kỷ 2

Chương 672: Đại Hổ Tri Kỷ 2Chương 672: Đại Hổ Tri Kỷ 2
Tô Thừa nhớ đồ ăn khuê nữ làm, đầu bếp vừa vặn làm thịt hai con dê.
Tô Tiểu Tiểu quyết định làm dê nướng nguyên con.
Đầu bếp trại nuôi ngựa trợ thủ cho Tô Tiểu Tiểu, ở giá trên đồng cỏ nổi lửa trại.
"Có hạt mè không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Có có!" Đầu bếp vào phòng bếp, cầm một vại mè trắng xào chín đến.
"Còn thiếu lửa." Tô Tiểu Tiểu để đầu bếp nhìn lửa trước, nàng vào phòng bếp xào tương, trong chốc lát làm mì tương.
Hương vị dê nướng nguyên con và dầu hành tương phiêu toàn bộ trại nuôi ngựa.
Ba tiểu gia hỏa vây quanh ở bên lửa trại, nhìn chằm chằm dê nướng nguyên con liên tiếp chảy nước miếng.
Tô Nhị Cẩu nhìn bọn họ chằm chằm, sợ vừa lơ đãng, ba người xông lên gặm dê chưa nướng chín.
Tô Mạch cũng ở lại ăn cơm.
Lửa trại rất náo nhiệt.
Tần Thương Lan một mình ngôi ở trên đồng cỏ cõng ánh trăng, cơ thể cao lớn bị bóng đêm bao phủ, có chút cô độc và tịch mịch.
Đại Hổ đã đi tới, nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Thái gia gia cao to, ngươi làm sao vậy?”
Tần Thương Lan không nói gì.
"Thái gia gia cao to, có phải ngươi không vui hay không?" Đại Hổ tiếp tục hỏi.
Đáy mắt Tần Thương Lan xẹt qua một tia phức tạp, vẫn không trả lời Đại Hổ.
Đại Hổ suy nghĩ, từ tả yếm móc ra một con dế: "Ta mới vừa bắt được con dế to, ngươi muốn hay không?”
Thấy Tần Thương Lan không dao động, cậu bé lại từ yếm phải móc ra một kẹo đậu phộng bọc giấy da.
Tần Thương Lan vẫn không duỗi tay.
Đại Hổ lại gọi ông ấy đi chơi, ông ấy cũng bất động.
Đại Hổ ủ rũ cụp đuôi rời đi.
Tần Thương Lan quay đầu lại nhìn bóng dáng cô đơn của tiểu gia hỏa, nghi ngờ có phải mình thật quá đáng hay không.
Cậu bé chỉ là một hài tử —
Nhưng cậu bé là hài tử Vệ gia— Tan Thuong Lan quay dau di.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân lộc cộc lại đây.
Một tay nhỏ đưa một bình sữa tới trước mặt ông ấy: "Cho ngươi uống."
Đây là Đại Hổ yêu nhất, ngay cả sư phụ cũng không cho.
Tần Thương Lan không nói với Tô Tiểu Tiểu chính là, cấp dưới đắc lực nhất của ông, huynh đệ vào sinh ra tử với ông, chính là chết ở trong tay Võ An Quân và Nam Dương Vương.
Đại Hổ còn nhỏ, không hiểu ân oán của người lớn, nhưng cậu bé cảm nhận được bi thương thật lớn trên người Tần Thương Lan.
Cậu bé đặt bình sữa ở trên mặt đất, học bộ dáng mẫu thân, vươn tay nhỏ sờ gương mặt Tần Thương Lan: "Thái gia gia cao to, ngươi đừng khổ sở.”
Đại Hổ đi rồi.
Tần Thương Lan ngồi địa phương cách tiểu viện hơi xa.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể thấy được ngọn lửa phần phật lay động, Tô Nhị Cẩu và Nhị Hổ Tiểu Hổ vui đùa ầm ï cười vui.
Đại Hổ té ngã một cái.
Bình sữa nhỏ bị rơi ra ngoài.
Đau quá.
Cậu bé bò dậy, tự mình thổi cho đầu gối của mình.
Cậu bé khập khiang đi qua, nhặt bình sữa nhỏ ở trong tay.
"Không đau."
Cậu bé lắc đầu.
Lau nước mắt, tiếp tục đi vê phía trước.
Đột nhiên, một bàn tay to dày rộng xách cậu bé lên, ôm vào một cái ôm rắn chắc hữu lực.
Đại Hổ ngơ ngác nhìn hình dáng đối phương ở trong bóng đêm lạnh băng mơ hồ, hỏi: "Thái gia gia cao to, ngươi không khổ sở sao?"
Gió đêm trên đồng cỏ rất lạnh, cơ thể Đại Hổ hơi lạnh lẽo.
Tần Thương Lan cởi bỏ áo choàng, bao lấy tiểu gia hỏa.
"Đời này của thái gia gia trải qua quá nhiều chuyện khổ sở."
"Khổ sở vì chuyện gì? Đại Hổ nhớ mẫu thân sẽ khổ sở."
Đại Hổ nói xong, lại cẩn thận nhớ lại: "Nhốt lại, cũng khổ sở. Đói bụng, cũng rất khổ sở."
Những ký ức thống khổ bất kham đó đã dần dần mơ hồ ở trong đầu, Đại Hổ chỉ có thể ngẫu nhiên nhớ lại một chút hình ảnh không hoàn chỉnh. Tần Thương Lan hơi ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận