Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 900: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1

Chương 900: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1Chương 900: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1
Không phái ông ta đến trước cửa cung nghênh đón Thái hậu? Hay là đợi Thái hậu về Vĩnh Thọ Cung xong thì bẩm báo lại bệ hạ?
Phúc công công nhàn nhạt quét mắt sang ông ta một cái.
Toàn công công tâm không tình nguyện mà lui ra ngoài.
Cảnh Tuyên Đế lại cầm lên tập tấu chương vừa phê duyệt được một nửa ban nấy: "Truyên Vệ Đình."
Vệ Đình hộ tống Thái hậu hồi cung, nghe bảo Cảnh Tuyên Đế triệu kiến, liên lập tức đi đến.
"Bệ hạ." Vệ Đình hành lễ.
Cảnh Tuyên Đế nhìn vết máu trên vạt áo, nhàn nhạt hỏi: "Nghe nói Thái hậu gặp phải thích khách, là ngươi xuất hiện kịp thời, đuổi được bọn thích khách. Có nhận ra thân phận của đối phương không?”
Vệ Đình lắc đầu: "Chưa từng gặp qua, đám thích khách đó mười phần giảo hoạt. thấy không đánh lại nổi, liền chia nhau ra chạy trốn. Vi thần lo là kế điệu hổ ly sơn, không dám tuỳ tiện đuổi theo."
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Vì sao ngươi lại xuất hiện ở gần đó."
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Buổi tối vi thân gặp một vị sư huynh của Chùa Hộ Quốc Long ở trước cửa một tiệm thuốc, nghe nói Duyên phương trượng ngã bệnh, thần với hắn ta cùng nhau đến thăm Duyên phương trượng. Đi được nửa đường, thì nghe được cấm vệ quân hét lớn bảo vệ Thái hậu."
Thần sắc Cảnh Tuyên Đế không hề có chút biến đổi: "Nghe nói ngươi còn cứu tôn nữ của Tần Thương Lan."
Gương mặt anh tuấn của Vệ Đình trâm xuống: "Trời tối quá, không nhìn rõ... Thần còn tưởng nàng ấy là cung nữ của Thái Hậu... Nếu sớm biết là..."
Những lời sau đó, hắn không nói ra.
Nhưng nét hối hận hiện trên vùng trán, ai ai cũng có thể đoán được hắn căn bản không muốn cứu người của Tần gia.
Cảnh Tuyên Đế bảo Vệ Đình về trước, sau đó gọi thống lĩnh của cấm vệ quân qua đây.
"Có tra ra được là ai làm chưa?" Ông ta nói.
Thống lĩnh cẩm vệ quân quỳ xuống thỉnh tội, nói: "Hồi bệ hạ... Manh mối mất rồi...
Đầu mày Cảnh Tuyên Đế chau lại: "Cái gì gọi là manh mối mất rồi?"
Thống lĩnh cẩm vệ quân cắn răng nói: "Sau khi Vệ đại nhân cùng thủ hạ đánh lui thích khách, hai người hộ tống Thái hậu hồi cung trước, chúng thân đem thi thể hai tên thích khách khiêng lên ngựa, định rằng đem về xem thử có thể tìm được đầu dây mối nhợ nào trên thi thể bọn chúng hay không. Nhưng... Nhưng đám người đó vậy mà dám quay lại, cướp thi thể đi mất...
Con ngõ tối đen như mực.
Một cỗ xe ngựa đột nhiên thắng lại, người trong xe thùng một tiếng lăn xuống.
Sau đó hắn ta lập tức nhảy phốc lên, chỉ vào tên phu xe hắc y che mặt nào đó nói: "ÊI Uý Trì Tu! Ngươi có biết đánh xe không vậy!"
Uý Trì Tu khinh khỉnh nói: "Tự mình ngồi không vững, trách ta sao!"
"Còn không phải tại ngươi không cởi trói cho ta sao?"
"Tự mình không biết cởi à?"
Phù Tô đương nhiên biết cởi, loại dây rởm này trói không nổi hắn, nhưng mà không phải vẫn chưa đến nhà sao, diễn kịch phải diễn cho trót chứ!
Phù Tô là ám vệ tận tuy với cương vị, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh chủ tử.
Uý Trì Tu lại không giống vậy, hắn ta đã quen khôn lỏi, có thể lười biếng thì lười biếng, Vệ Đình cũng không nhìn thấy, hắn ta còn diễn cái gì nữal
“Ta đi đây!"
Uý Trì Tu đem roi ngựa ném vào lòng Phù Tô, nghênh ngang mà đi mất.
Phù Tô cạn lời nhìn tên nào đó đem con bỏ chợ: "Ê! Ngươi đi đâu đó!"
Uý Trì Tu đã sớm biến mất không thấy bóng dáng. Phù Tô xoay đầu nhìn thùng xe.
Cỗ thi thể còn lại trong thùng xe cũng đã dùng nội lực mà nhẹ nhàng cắt đứt dây trói, tiện tay tháo bỏ y phục dạ hành màu đen trên người, lộ ra một thân bạch y trắng sạch như tuyết.
Mà sau đó hắn ta đội đấu lạp màu trắng lên, đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận