Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 53: Hon 2

Chuong 53: Hon 2Chuong 53: Hon 2
Người dưới quê cũng không thịnh hành ngày ngày đều ăn thịt, một tháng có thể ăn được hai lân đã hiếm thấy rôi, cô nương béo này nhìn cũng bình thường, không nghĩ tới ra tay còn rất hào phóng.
Cũng phải thôi, không ăn nhiều thịt như vậy, cũng không lớn lên béo được như thế.
Không phải là hắn kỳ thị người béo, mà hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy béo là phúc.
Trong lòng đồ tể trẻ tuổi hoạt động phong phú, không quên dùng lá bánh chưng bọc lại xương sườn và xâu thịt lên, đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
"Xương sườn hai mươi văn một cân, thịt mười ba văn một cân, thịt mỡ tám văn một cân, tổng cộng 420 văn, thu ngươi 400 văn, ngoài ra còn tặng ngươi một ít da lợn."
Nói là da lợn, thật ra cũng có chút thịt, ước chừng một cân rưỡi.
"Còn có hai cái thận, cô nương muốn hay không? Nếu muốn thì tặng cho ngươi."
"Được."
Lấy về bồi bổ cho Vệ Đình.
Buôn bán nhỏ, không được quá nhiều lợi nhuận như vậy, đồ tể đã thật sự lấy giá rất rẻ rồi, để báo đáp, Tô Tiểu Tiểu lấy ra một chén đồ kho chính mình làm từ trong sọt đặt trên quầy hàng.
Đồ tể xoay người nhìn thấy có thêm một chén lòng già kho, vội nói: "Cô nương! Lòng già của ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu tiêu sái mà lắc đầu: "Không, là lòng già của ngươi."
Đồ tế: "..."
Tô Tiểu Tiểu mang theo tiểu đậu đỉnh tiếp tục đi bộ ở chợ.
"Ồ? Thế mà có dưa cải muối chua."
Đó là một quán nhỏ bán hoa quả khô, các hoa quả khô khác cơ hồ không còn hàng, chỉ còn một cái sọt đựng đầy cải khô muối chua héo dường như không có người hỏi thăm.
"Cái này bán như thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Lão bà tử mua rau không kiên nhẫn mà liếc nhìn nàng một cái, nói: "50 văn, cho ngươi hết!"
"Được." Tô Tiểu Tiểu sảng khoái mua.
Lão bà tử: "...'
Có hơi hối hận vì không hét giá.
Tô Tiểu Tiểu lại đi mua chút gia vị, hôm nay việc mua sắm đã xong.
Nàng đi ra cửa chợ, phát hiện Lý lão đầu vẫn còn ở đó, đồ vật trên xe bò đã bán hết rồi, Tiểu Ngô Thị ngồi ở phía trên.
Nàng cười đi qua: "Lý đại thúc, đã trễ thế này vẫn chưa trở về à, không phải là đặc biệt đợi ta ở chỗ này đấy chứ?"
Lý lão đầu bị sặc một chút, nghiêm túc nói: "Ta, ta muốn đợi thêm hai người, không thể một chuyến tay không."
Tiểu Ngô Thị không nói chuyện.
Mới vừa rồi thôn bên cạnh có ba người muốn ngồi xe bò, bị Lý lão đầu từ chối.
Tô Tiểu Tiểu bế đứa nhỏ lên xe bò: "Ta trả ngươi tiền xe bốn người!"
Một mình nàng trả hai phần, ba tiểu gia hỏa tính một phần, hàng hóa đã mua tính một phần.
Lý lão đầu mơ hồ đồng ý, khi xuống xe, lại chỉ lấy nàng một phần tiền xe.
Về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu phát hiện người trong nhà đều đi ra ngoài.
Nàng bước vào phòng Vệ Đình hỏi:"Phụ thân ta cùng đệ của ta đâu?"
Vệ Đình đưa lưng về phía nàng, nhàn nhạt nói: "Mới ra ngoài."
"Có nói đi làm gì không?”
"Không có.'
"Ồ”" Tô Tiểu Tiểu xoay người đi xuống nhà bếp nấu cơm.
Vệ Đình gọi nàng lại: "Thuốc của ta đâu? Làm sao chỉ còn mỗi một lọ? Còn một lọ nữa đâu mất rồi?"
"Bán rồi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Đình nhíu mày lại: "Ngươi... Ai cho ngươi bán thuốc của ta?"
Đó là thuốc trị thương vô cùng quý hiếm! Có tiên cũng không mua được!
Tô Tiểu Tiểu cười ha hả nói: "Làm ơn đi, ngươi nên hiểu rõ tình cảnh của chính mình hiện giờ, ngươi ăn của ta, uống của ta, ở nhà ta, gân như dùng hết đồ trong túi cấp cứu của ta, bán một lọ kim sang dược của ngươi thì có làm sao?”
Vệ Đình lạnh lùng mà nhịn xuống.
Tô Tiểu Tiểu như suy tư gì đó nói: "Nhắc mới nhớ, trên người của ngươi ngoại trừ hai lọ thuốc, cũng không có đồ vật gì đáng giá, ngươi ra ngoài đều không cầm theo bạc sao?"
Vệ Đình không quan tâm tới nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận