Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 892: Máu Mu Ruột Thịt 2

Chương 892: Máu Mu Ruột Thịt 2Chương 892: Máu Mu Ruột Thịt 2
"Nội gián." Tô Tiểu Tiểu sờ cằm,/'Vừa am hiểu bọn chàng, lại có cơ hội lấy được ấn soái của tổ phụ chàng... Chàng có nghi ngờ ai không?"
Vệ Đình nói: "Vẫn chưa."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy, có lẽ lúc đó thông qua phản ứng của từng người thì chúng ta còn có thể có được chút manh mối. Hiện tại người đó còn ở bên cạnh chàng hay không cũng không chắc được."
"Có." Vệ Đình nói"Ít nhất thì hắn ta vẫn còn ở kinh thành."
Tô Tiểu Tiểu nheo mắt: "Đúng rồi, việc hạ độc lão Hầu gia rất có thể là do nội gián này làm!"
Vệ Đình tán đồng: "Có thể là hắn ta."
Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm nói: "Xem ra chúng ta cần tiếp tục đào sâu hơn để tìm ra manh mối."
"Vệ Đình." Tô Tiểu Tiểu lại nói.
"Sao thế?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc, cuối cùng bày tỏ sự nghi ngờ của mình: "Hôm nay... ta đã gặp tổ mẫu và năm tẩu tẩu của chàng. Nương của chàng đâu rồi?"
"Nương của ta... Ngụy Đình ngập ngừng một lúc rồi nói: "Ba ấy chưa bao giờ thân thiết với người khác. Sau này, tổ phụ và các ca ca của ta xảy ra chuyện, bà chuyển đến một viện khác ở phía Tây phủ, ăn chay niệm Phật, không còn qua lại với bất kỳ ai nữa. Vào những ngày lễ, ta và các tẩu tẩu sẽ đến gặp bà, nhưng không phải lúc nào bà cũng chịu gặp chúng ta. Việc trong phủ luôn được tổ mẫu và các tẩu tẩu chăm nom, chủ yếu là đại tẩu."
Tô Tiểu Tiểu im lặng hồi lâu: "Nghe vậy thì nương của chàng là người không màng thế tục, nhưng chỉ cần bà là một con người, nhất định sẽ có thất tình lục dục, việc mất đi trượng phu và nhi tử nhất định đã gây đả kích rất lớn với bà. Phản ứng của mỗi người khi chịu đả kích là khác nhau. Có người suy sụp, có người trâm cảm, có người bị rối loạn trí nhớ giống như cha ta trước đây."
Vệ Đình nhìn vào màn đêm sâu thẳm: "Ta không biết, lúc nhỏ nhìn thấy nương của những người khác rất gần gũi với con mình, nên ta đã chạy đi tìm nương, ta cũng muốn được gan gũi với bà. Nhưng cách bà nhìn ta luôn đầy vẻ xa cách và thờ ơ, từ khi ta có thể nhớ được chuyện, bà chưa từng ôm ta.”
Tô Tiểu Tiểu thực sự rất đồng cảm với Vệ Đình.
Mặc dù ở kiếp trước, bà Lê không yêu nàng bao nhiêu nhưng vẫn rất nỗ lực để đóng tròn vai mẹ hiền con thảo trước mặt người khác.
Là người của công chúng mà, không thể để mất hình tượng được.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bà cũng đối xử với những ca ca khác của chàng như vậy à?”" Vệ Đình nhớ lại: "Ba không quá thân thiết với các ca ca của ta nhưng người lại thờ ơ với ta nhất. Lúc đầu, ta nghĩ là vì bà không thích nhi tử của mình luyện võ nên đã giấu đi thiên phú về võ thuật của mình. Ta đã liều mạng đọc sách, đỗ trạng nguyên ở tuổi mười bảy, ta tưởng rằng cuối cùng mình cũng là đứa nhi tử khiến nương hài lòng, nhưng cuối cùng bà vẫn như cũ, vẫn nhìn ta với ánh mắt lạnh nhạt."
Tô Tiểu Tiểu mở to mắt: "Chắc không phải là chàng được nhặt về đâu nhỉ?"
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Ta cũng hy vọng như vậy, nhưng ta quả thực là con ruột của cha nương ta."
Tô Tiểu Tiểu khẩy khẩy đôi tai nhỏ: "Được rồi."
Vệ Đình nói: "Cho nên có lúc ta rất ghen tị với nàng."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Ta cũng ghen tị với chính mình."
Vệ Đình: "..."
Tô Tiểu Tiểu quay lại chủ đề: "Tổ mẫu của chàng rất yêu thương chàng, còn có năm tẩu tẩu của chàng nữa. Tuy có hơi khiến người khác chịu không nổi nhưng họ đều rất chân thành với chàng."
Vệ Đình cau mày: "Sao tẩu tẩu của ta khiến nàng chịu không nổi?"
Tô Tiểu Tiểu đứng lên, giãm một chân lên ghế với thái độ hống hách: "Ồ, cãi nhau phải không? Không được nói người nhà chàng không tốt đúng không? Mâu thuẫn giữa hai phu thê cứ thế mà nảy sinh đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận