Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1186: Lục Hổ Hung Tàn 1

Chương 1186: Lục Hổ Hung Tàn 1Chương 1186: Lục Hổ Hung Tàn 1
Khi Tô Tiểu Tiểu tỉnh dậy, trong sân gần như trống không, chỉ còn lại Uất Trì Tu và vài thị vệ ở lại.
Ngũ Hổ mấy ngày nay chơi đùa quá sức nên đang nằm ngủ say sưa bên cạnh gối của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu tiểu khẽ động đậy.
Ngũ Hổ chỉ là một kim cang nhỏ, chỉ cần lay động chiếc gối một chút thôi thì đối với nó đã không khác gì một trận động đất rồi.
Nó bị đánh thức tại chỗ nên hoảng sợ mở to đôi mắt chim ral
"Tỉnh rồi sao?"
Uất Trì Tu đứng ở cửa hỏi.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu, vén chăn lên: "Vào đi."
Uất Trì Tu mở cửa đi vào.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bầu trời đã đen như mực, a lên một tiếng: "Trời đã tối rồi, mấy giờ rồi vậy?"
Uất Trì Tu lười biếng nói: "Sắp tới giờ Tý rồi."
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên: "Ta đã ngủ lâu thế ư, Vệ Đình và cậu tổ phụ ta đâu rồi?"
"Đi giết Mạc Quy Viễn rồi." Không đợi Tô Tiểu Tiểu hỏi hết, hắn ta đã khai báo hết hành tung của mọi người: "Người của Lãnh gia đi cứu Tiêu Độc Nghiệp và Lãnh Duệ còn Cảnh Dịch và Tiêu Trọng Hoa đi trộm đồ rồi."
Tô Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi: "Trộm cái gì?"
Ngũ Hổ: "Thánh chỉ! Thánh chỉ! Thánh chỉ"
Duy nhất Ngũ Hổ ở trong góc tường nghe được chút ít.
Tu Nô võ công quá cao cường, người bình thường không thể đến gần được nhưng hắn ta sẽ không phòng bị một chim đậu trên nóc nhà.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Thánh chỉ của ai?"
Ngũ Hổ: "Tiên đết Tiên đết Tiên đết"
Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục hỏi: "Thánh chỉ gì của tiên đế chứ?"
Câu hỏi này có chút cao siêu, chú vẹt kim cang bé nhỏ lập tức bị hỏi đến bí, nó tự rụt đầu lại, cánh cũng bơ phờ buông xuống.
Nhưng ngược lại cũng không khó đoán.
Có thể khiến cho Tiêu Trọng Hoa đi ăn trộm thì nhất định là một thánh chỉ không thể công bố với mọi người. Tiên đế và Tiêu Trọng Hoa là ông cháu. Lúc tiên đế giữ ngôi vua thì Tiêu Trọng Hoa vẫn còn là một đứa bé, tiên đế không đến mức gây khó dễ với một đứa bé.
Là Cảnh Tuyên Đế.
Thánh chỉ kia gây bất lợi cho Cảnh Tuyên Đế.
Tô Tiểu Tiểu trâm tư một lúc, Uất Trì Tu chau mày nói: "Cũng chưa biết là thật hay giả, có thể Tiêu Trọng Hoa trúng gian kế của ông già đó rồi, Mạc Quy Viên lúc nào mà chẳng gian xảo chứ.
Tô Tiểu Tiểu đút một viên thức ăn chim cho Ngũ Hổ.
Con chim làm được việc thích được nhận một viên thức ăn chim, lại vui vẻ trở lại rồi!
"Được rồi, đi thôi nào." Tô Tiểu Tiểu nói.
Uất Trì Tu hỏi: "Đi đâu chứ?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tìm Vệ Đình."
Đêm nay nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt với Mạc Quy Viễn, mối hận thù bao năm sắp thành hiện thực, chỉ có một người trong hai Vệ Đình và Mạc Quy Viễn có thể sống sót, không có tình huống thứ ba.
Ở bìa rừng đầy khí độc, Vệ Đình đã đuổi kịp Mạc Quy Viễn.
Tu Nô ngăn Vệ Đình lại, Trương Phong và nhiều tên đệ tử hộ tống Mạc Quy Viễn vào rừng khí độc rồi trốn thoát bằng lối đi bí mật.
Lão Hầu gia khi này đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy đeo chiếc mặt nạ phòng độc của Tô Tiểu Tiểu lên rồi đi vào rừng khí độc.
Vệ Đình nhìn Tu Nô: "Mặc dù người là người của Mạc Quy Viễn nhưng trước khi làm rõ rốt cuộc quan hệ của ta và người là gì thì ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Tu Nô đội chiếc nón lá trên đầu, che hơn một nửa khuôn mặt của hắn ta và cũng che đi ánh mắt đầu ưu tư của hắn ta.
"Xuất chiêu đi." Hắn ta nói.
Một con gấu đen tình cờ đi ngang qua ôm một chú gấu con, con gấu đen liền ngửi thấy mùi trên người Tu Nô.
Người này rất nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận