Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1349: Quỷ Phố Tỉnh Dậy 1

Chương 1349: Quỷ Phố Tỉnh Dậy 1Chương 1349: Quỷ Phố Tỉnh Dậy 1
Tô Mạch và Tô Tiểu Tiểu vừa đi vừa nói, mới vừa nói đến Quỷ Phố sẽ không tỉnh lại đâu, đã thấy cửa phòng bị người ta mở ra, Quỷ Phố với vẻ mặt kinh hách xuất hiện trước mắt hai người.
Hai người: ”.......
Màn đêm buông xuống, bóng đêm như vực sâu tăm tối mở cái miệng khổng lồ của mình ra nuốt sống cả tòa hành cung.
Hai bóng người rượt đuổi nhau, xẹt qua đấu củng và mái cong của các tòa nhà, lướt qua hồ sen gợn sóng, tránh đi thủ vệ tuần tra, đi đến một tiểu viện hoang vắng gần tường nam.
Vệ Đình vượt qua ngăn giữa Nam Dương Vương và tường nam, hắn xoay người lại, nhìn về phía Nam Dương Vương với ánh mắt lạnh lẽo.
Vừa nãy hắn ta giấu mình trên nóc nhà, những gì nên nghe, những gì không nên nghe, đều đã nghe được.
So với việc hoài nghi trưởng đại công chúa là hung thủ sau màn, việc này càng khiến hắn khiếp sợ, cũng càng khó có thể tiếp thu.
Đây là người trưởng bối mà hắn coi như phụ thân, người dạy hắn đọc sách biết chữ, hướng dẫn hắn ngâm thơ làm phú, nhắc nhở hắn cho dù tương lai có như thế nào cũng phải trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, đường đường chính chính không thẹn với lương tâm.
"Tại sao?”
Vệ Đình siết chặt nắm tay, hốc mắt ửng đỏ nhìn ông ta, lớn tiếng chất vấn: "Tại sao!"
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng của Nam Dương Vương lại có vài phần ôn hòa, ông ta mở miệng.
"Tiểu Thất, ngươi biết đấy, ta không muốn làm hại ngươi."
Vệ Đình trâm giọng: "Vậy tất cả những gì ngài làm là cái gì chứ? Tàn hại tổ phụ của ta, giết hại phụ huynh của ta, đây không phải là thương tổn ta sao? Ta thà rằng người bị ngài giết là ta đây!"
Nam Dương Vương thở dài: "Người làm đại sự phải biết cái nào nên lấy cái nào nên bỏ."
Vệ Đình lạnh lùng nở nụ cười: "Biết lấy hay bỏ? Vệ gia chúng ta có chỗ nào không đủ tư cách, phải bị ngài bỏ rơi?"
Đây mới là điều không ai ngờ được, năm đó, quyền thế của Vệ gia còn mạnh hơn cả phủ Hộ Quốc Công. Thậm chí, bởi vì Vệ gia có nhiều con trai, người nào cũng là thiếu niên ưu tú, tiền đồ sau này càng hơn hẳn phủ Hộ Quốc Công.
Ai sẽ vứt bỏ một thế lực khổng lồ như vậy?
Còn chưa đăng cơ đã muốn qua cầu rút ván. Nam Dương Vương nói: "Han là ngươi biết rõ, từ trước đến nay tớ chưa từng muốn làm hại bên ngươi, nếu ta muốn làm hại để ngươi, thì người đã sớm mất mạng tại Thanh Châu rồi. À không, còn sớm hơn đó nữa, bốn năm trước tại Toái Bắc Quan, lúc đó ngươi không hề phòng bị gì với ra, ta có thể lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào tùy thích."
Vệ Đình chế giau: "Vậy nên ta phải cảm ơn ân tình không giết của ông ư? Cảm ơn ông không giết ta, cảm ơn ông giết toàn tộc nhà ta!"
Nam Dương Vương muốn nói lại thôi.
"Ông không cần vắt óc lừa gạt ta, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu."
Dứt lời, Vệ Đình rút kiếm ra: "Ra chiêu đi."
Nam Dương Vương nói: "Ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Vệ Đình lại không định buông tha cho ông ta.
Vệ Đình rút kiếm xông lên, từng chiêu từng chiêu chém về phía cánh tay phải của Nam Dương Vương!
Nam Dương Vương chuyển chân, nhạy chóng tránh đi công kích của Vệ Đình, đồng thời dùng đầu ngón tay giữ lấy mũi kiếm của Vệ Đình.
Vệ Đình nhìn ông ta ra chiêu bằng tay phải, khẽ cau mày: "Từ trước đến nay ông vẫn quen dùng tay trái mà."
Nam Dương Vương không nói chuyện, chưởng một phát vào ngực Vệ Đình.
Vệ Đình hơi lui lại.
"Đây cũng không phải chiêu thức trước giờ của ông!"
Nam Dương Vương cũng là một người văn võ song toàn. Chẳng qua, so với văn chương xuất chúng kia, võ công của ông ta khá bình thường, Võ An Quân từng tự mình dạy dỗ ông ta một thời gian nhưng cũng không có tiến bộ quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận