Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 312: Phong Ba 2

Chuong 312: Phong Ba 2Chuong 312: Phong Ba 2
Tôn chưởng quầy lắc đầu: "Hay chuyện trong đại trạch, chúng ta đừng xen vào, đi thôi."
"Ngô quản sự, ta cầu xin ngươi..."
"Nếu ngươi còn ồn ào, ta sẽ cho người đuổi ngươi ra ngoài! Làm hỏng hứng thú của Lý công tử, đợi Lý công tử đến hỏi tội, tất cả chúng ta đều gánh không nổi!"
Tô Tiểu Tiểu dừng bước.
Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ phản kháng của thiếu niên trong sương phòng của tiểu trúc uyển, vô cùng yếu ớt, không rõ ràng.
Tai Tôn chưởng quầy không bằng nàng, không nghe được tiếng động quá nhỏ, nhưng ông ta tốt xấu gì cũng là lão cáo già hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao mà không đoán được đã xảy ra chuyện gì?
Tôn chưởng quỹ nhỏ giọng nói: "Nghe nói vị công tử này là con út của Phủ Đài gia, cũng là con trai trưởng duy nhất nên người trong nhà chiều hư, có vài... sở thích không mấy vẻ vang."
Cái gì gọi là sở thích không vẻ vang?
Nói thẳng ra là đồng tính!
Phủ đài đại nhân một tay che trời ở phủ thành, tuy có không ít người chán ghét hành vi của Lý công tử, nhưng cũng không thể làm gì được hắn ta.
Nghe vị Ngô quản sự kia nói chuyện với nữ tử là biết Lý công tử kia muốn động tay động chân với hạ nhân của Vương gia.
Đúng là hết sức hoang đường!
Tô Tiểu Tiểu hơi siết chặt nắm tay.
Nhác thấy vẻ mặt sát khí đùng đùng của nàng, Tôn quản sự vội vàng khuyên nhủ: "Đừng đừng đừng, Tô cô nương, ngươi tuyết đối đừng xúc động! Chúng ta không phải người Vương gia, chúng ta càng không phải là khách! Người bên trong là con trai cả của Phủ Đài gia! Đừng nói thân phận của ta và ngươi bây giờ, dù vớ thêm một Cẩm Ký hay đèo thêm một Thích gia cũng không đủ ầm ï trước mặt Phủ Đài đại nhân! Chúng ta không trêu vào được đâu!
Ông ta nói xong, quyết đoán duỗi tay bắt lấy cổ tay Tô Tiểu Tiểu.
Đã tuổi này rồi, ông ta không có bất kỳ tâm tư bất chính nào với Tô Tiểu Tiểu, chỉ đơn giản là coi nàng như van bối, mới định kéo nàng rời đi.
Tô Tiểu Tiểu bất động: "Ngươi đi trước đi."
"Ngươi... đừng nói là ngươi..." Tôn chưởng quây nhìn quanh, đè thấp âm lượng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ta biết ngươi tốt bụng, nếu không lúc trước đã không cứu đứa nhỏ Cẩm Ký kial Nhưng thiên hạ nhiều chuyện bất bình, ngươi quản hết được không? Trước khi đi lo chuyện người khác, ngươi dù sao cũng phải suy nghĩ cho mình nữa chứ! Đắc tội Phủ Đài đại nhân, sau này chúng ta đừng mơ làm ăn buôn bán gì ở phủ thành nữa! Phủ Đài đại nhân hắt xì một cái cũng đủ để tước đi mạng nhỏ của chúng ta rồi!"
Tô Tiểu Tiểu hít sâu một hơi rồi từ từ thả lỏng nắm tay.
Tôn chưởng quầy thở dài: "Không phải chúng ta lạnh nhạt, là thế đạo gian nan, đôi khi, chúng ta dù sao cũng phải nhận mệnh. Đi thôi, nhắm mắt làm ngơ, sẽ quên rất nhanh."...
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ.
Lý công tử cười tà đi về phía thiếu niên trên giường.
Thiếu niên vùng vẫy nhưng toàn thân bị trói, miệng bị lấp kín, mọi sự giãy giụa đều là uổng phí.
Lý công tử nhẹ nhàng đè lên.
"Được hầu hạ bản công tử là phúc phận của ngươi!"
"Ngươi yên tâm, hầu hạ bản công tử cho tốt, nửa đời sau cho ngươi ăn ngon uống say, không cần làm hạ nhân ở cái phủ rách nát này nữa!"
Lý công tử giơ tay kéo ra thắt lưng quần của cậu ta.
Rầm một tiếng, cửa bị người mạnh chân đá văng.
Một thân hình mũm mĩm vọt vào nhanh như cơn lốc, túm lấy Lý công tử trên giường roi ném xuống đất một cách mạnh baol
Lý công tử ngã sõng xoài gào khóc kêu to, tỉnh rượu hẳn: "Ôi chao! Đồ khốn kiếp nào! Dám đẩy bản công tử!"
Tô Tiểu Tiểu đi qua nhắm ngay ngực gã rồi đá thêm một cúi
"Ai da ——"
Lý công tử bị đá lật nhào, sống mũi bị gãy, máu tươi phun đầy đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận