Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 852: Khắp Chon Mừng Vui 1

Chương 852: Khắp Chon Mừng Vui 1Chương 852: Khắp Chon Mừng Vui 1
Phu xe bước nhanh đuổi theo.
Hắn ta cầm khăn: "Công tử, cái này..."
Tô Mạch mặt lạnh như tiền, nói: "Vứt đi."
Hậu viện y quán, Đỗ Quyên và Oanh Nhi đang thu cất dược liệu được phơi nắng cả ngày.
Phù lang trung ra tiền viện khám bệnh, Tào đầu bếp và Dương thị nhóm lửa nấu cơm dưới bếp, trong sân chỉ có hai nàng.
Đột nhiên, trên tường vây của Nhân Tâm Đường xuất hiện một nhánh cây đong đưa.
Đỗ Quyên vội nói với Oanh Nhi: "Đại sảnh hơi bận, một mình Tiểu Vi Tử bốc thuốc không kịp, ngươi đi giúp một tay, một mình ta thu dược liệu là đủ rồi."
"Ngươi làm được không đó?" Oanh Nhi hỏi.
Đỗ Quyên nói: "Trời không mưa, ta thu chậm một chút cũng không sao."
Oanh Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ngươi đi bốc thuốc đi, để ta thu dược liệu."
Đỗ Quyên cúi đầu: "Ta bốc nhầm mấy lần... Bị mắng rất nặng... ta không dám bốc thuốc nữa... Hay là ngươi đi đi.
"Thôi cũng được." Oanh Nhi đi vào đại sảnh.
Đỗ Quyên ngó nghiêng nhìn quanh rồi câm một cái ki ra cửa sau.
Lúc ngang qua bếp, nàng ấy nhìn vào trong, Dương thị và Tào đầu bếp người xắt rau người nhóm lửa, không ai để ý tới nàng.
Nàng ấy ra ngõ sau rồi vào Nhân Tâm Đường qua cửa hông.
Ngô chưởng quầy đã chờ trong góc từ lâu.
"Hôm nay có tiến triển gì không?" Ngô chưởng quầy hỏi.
Đỗ Quyên nói: "Đông gia đến lấy ít dược liệu làm dược thiện cho Thái hậu."
Ngô chưởng quầy hỏi: "Đã lấy về rồi à?"
"Dạ." Đỗ Quyên nhỏ giọng nói: "Đông gia tự mình lấy thuốc, lấy xong rồi đi luôn, ta không có cơ hội chạm vào dược liệu. Nhưng mà..."
Con ngươi Ngô chưởng quầy sáng ngời: "Nhưng mà cái gì!"
Đỗ Quyên nói: "Nàng để lại một đơn thuốc, bảo Phù đại phu làm một hộp thuốc mỡ cho nàng, sáng mai nàng tới lấy."
Ngô chưởng quầy như có điều suy nghĩ: "Sáng mai tới lấy... Xem ra là dùng cho thái hậu, nếu không sẽ không để sư phụ đích thân làm thuốc mỡ."
Đỗ Quyên không phát biểu ý kiến, chuyện thế này nàng ấy không mó vào được. Ngô chưởng quầy căn dặn: "Ngươi nghĩ cách mang phương thuốc kia tới đây."
Đỗ Quyên khó xử nói: "Ta e là không làm được, mấy phương thuốc đặc biệt kiểu này thường không để ở đại sảnh mà toàn được cất trong phòng thu chỉ trên lâu hai, ta không vào được."
Ngô chưởng quây sực nhớ bí kíp gia truyền nhà mình cũng được cất giữ nghiêm mật như thế.
Ông ta nhíu mày: "Vậy ngươi nhìn chằm chằm Phù thái y, xem mấy vị dược liệu mà hắn dùng...
Đỗ Quyên nói: "Ông ta sẽ không để ta nhìn."
Ngô chưởng quầy mất kiên nhẫn: "Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi còn muốn chuộc thân không? Tưởng Đệ Nhất Đường là chỗ tốt đẹp gì à? Nhớ năm đó ngươi dù sao cũng là một tiểu thư quan gia, giờ lưu lạc thành một y nữ tỉ tiện, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Đỗ Quyên cắn cắn cánh môi.
Ngô chưởng quầy lạnh lùng nói: "Hay là... ngươi không nỡ xuống tay với Đệ Nhất Đường?"
Sắc mặt Đỗ Quyên đầy vẻ giấy giụa: "Bà chủ... đối xử với ta không tệ... Tuy thỉnh thoảng tính tình nàng ấy không tốt... Nhưng nàng ấy không có ác ý...
Ngô chưởng quây cười lạnh: "Một lần không trung thành, trăm lần không dùng đến*, Đỗ Quyên, ta không ép ngươi, mọi chuyện đều do ngươi tự nguyện, nếu ta kể chuyện ngươi thông đồng với ta cho bà chủ của các ngươi nghe, ngươi nói xem bà chủ của các ngươi còn có thể tiếp tục tin tưởng ngươi nữa không?”
(*) 一次不忠, 百次不用 (Nhất thứ bất trung, bá thứ bất dung) đại loại giống câu "một lần bất tín, vạn lần bất tin, một lần không giữ lời, sau này không ai tin nữa.
Đỗ Quyên siết chặt khăn: "Ngươi đừng nói với bà chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận