Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1657: Sức Mạnh Của Ngũ Hổ 4

Chương 1657: Sức Mạnh Của Ngũ Hổ 4Chương 1657: Sức Mạnh Của Ngũ Hổ 4
Ông ây không tiếp tục nữa mà chỉ dặn hai người hãy cẩn thận.
Hai người cưỡi xe ngựa ra khỏi doanh trại.
Bốn phía nơi đây đều có con mắt của Lãnh gia, nên việc hai người ra ngoài chắc chắn không thể giấu được Lãnh Quỳ.
Sau khi nghe binh lính báo cáo, Lãnh Hoa nói với Lãnh Quỳ: "Tổ phụ, Tô Mạch và Tần Tô đã ra ngoài."
Lãnh Quỳ hỏi: "Ra ngoài làm gì?"
Lãnh Hoa nói: "Không rõ.'
"Tần Thương Lan đâu?"
"Vẫn ở đây."
Lãnh Quỳ không nói thêm gì nữa. ...
Để làm phân tán sự chú ý của Lãnh Quỳ, xe ngựa rời khỏi cổng thành phía đông, sau đó đi đường vòng qua cổng thành phía nam nơi cách núi Tiểu Phượng mười dặm.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài hẻm núi, phía trước xe ngựa không đi được.
Hai huynh muội bước ra khỏi xe.
Tuyết rơi ngày càng dày, thời tiết như vậy thật sự làm khó một con chim làm việc như Ngũ Hổ.
Tô Tiểu Tiểu bế Ngũ Hổ ra khỏi ngực, đút cho nó một viên thức ăn cho chim: "Ăn no rồi, làm việc.'
Một viên không đủ, lại ăn thêm một viên!
Ngũ Hổ bây giờ là con vẹt nhỏ giàu có với mười viên thức ăn cho chim, ăn liên tục ba viên mà không thấy đau lòng!
Tô Tiểu Tiểu lại đút thêm hai viên cho nó, thể lực nó lập tức dồi dào, vỗ đôi cánh nhỏ và bay vào gió tuyết.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch đi theo nó tiến vào rừng, đi được một đoạn ngoan ngoèo thì họ đến một đỉnh núi đá nhỏ.
Ngũ Hổ đi qua một khe đá hẹp.
"Là một khe đá hẹp.”
Tô Tiểu Tiểu có sở trường là đo đạc: "Ta đi qua trước."
Nàng hóp bụng, nín thở, nghiêng người chậm rãi bò qua.
May là nàng gây, nếu vẫn còn là cô nàng bé mũm mĩm ngày xưa thì đêm nay sẽ bị mắc kẹt trong khe đá.
Tô Mạch cũng chui qua.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy ánh lửa lúc sáng lúc tối: "Nhìn đi! Là doanh trại! Chỉ cần vượt qua đỉnh núi phía trước này là có thể đến."
Đỉnh núi nhìn gân nhưng nhìn lên lại rất xa.
Tô Tiểu Tiểu tạm thu hồi lại Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ sưởi ấm tại nơi mềm mềm, sinh ra niềm kiêu hãnh.
"Đưa nó cho ta.'
Tô Mạch đột nhiên lên tiếng.
Lông của Ngũ Hổ sắp nổ tung!
Nó nguy hiểm ngẩng đầu lên, nhìn Tô Mạch bằng ánh mắt cảnh cáo hống hách như một vị vua.
Nam nhân cuối cùng đối xử với chim như thế này đã bị bỏ tù rồi, ta khuyên ngươi nên nghĩ lại!
Tô Mạch ôm lấy Ngũ Hổ, nhét vào trong ngực mình.
Ngũ Hổ lại trượt xuống một cách bất lực.
Hai người trèo đèo lội suối, đi đúng nửa canh giờ thì cuối cùng cũng đến gần doanh trại của đại quân Bắc Yên.
Bắc Yên vừa mới bại trận, sĩ khí binh sĩ có chút xuống thấp, nhưng lại có cảnh giới khác hẳn với trạng thái bình thường.
Hai người họ giấu thân hình mình đằng sau một tảng đá lớn.
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi: "Ngũ hổ, Cảnh Dịch bị giam ở trại nào?”
Ngũ Hổ nhìn về phía đông.
Phòng thủ ở đó nghiêm ngặt hơn.
Tô Mạch liếc nhìn binh lính Bắc Yên đang tuần tra qua lại, nói với Tô Tiểu Tiểu : "Muội ở đây chờ ta.'
Nói xong, hắn ta đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi theo một đám lính Bắc Yên đang tuần tra, chẳng mấy chốc đã rẽ vào góc khuất và biến mất.
Tô Tiểu Tiểu đợi khoảng một phần tư canh giờ thì Tô Mạch quay lại.
Trên người hắn ta mặc một bộ áo giáp của một binh sĩ Bắc Yên, trên tay còn cầm một bộ áo giáp khác.
"Cho muội."
Tô Tiểu Tiểu cởi áo choàng, lấy áo giáp và mặc vào. Mặt của nàng và Tô Mạch quá bắt mắt, nghĩ nghĩ, nàng từ trong ví lấy ra một cây bút than, bôi bẩn mặt hai người.
Tô Mạch chỉ về phía bắc: "Đó là nơi nấu cơm, ta sẽ đi qua nhà bếp để đến đó."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận