Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 425: Say Rượu 1

Chương 425: Say Rượu 1Chương 425: Say Rượu 1
Lý Chính say đến hồ đồ, vốn là trong lòng còn muốn nói các hương thân một trận, đừng làm ồn ào khó coi quá, kết quả là men rượu lên tới, hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì.
Chiều nay, thôn Hạnh Hoa nổ tung rồi.
Vệ Đình từ ruộng về nhà vào lúc trời tối đen, kể từ khi Tô Uyên rời đi đến lúc này đã được nửa canh giờ, liên quan đến chuyện lão Tô gia lấy trộm ngọc bội của Tô Thừa cũng bị lên men lộ ra ngoài.
Các hương thân tụ tập tốp năm tốp ba hoặc kéo nhau đứng trước cổng thôn, hoặc tụ tập trước cửa nhà mình, không khí vô cùng căng thẳng, người không biết còn tưởng rằng trong thôn đã xảy ra chuyện lớn gì.
Trên thực tế, quả thật cũng là một chuyện lớn.
Một ông lão râu trắng phơ cảm khái: "Ôi, thiên đạo luân hồi mà, chẳng trách ông ta cứ tới đòi tiền chúng ta, chẳng phải chúng ta chỉ nợ ông ta thôi sao?"
Đúng vậy, số lương thực năm đó chính là dùng ngọc bội của Tô Thừa để đổi lấy, thứ mà người trong thôn nợ chính là ân tình của Tô Thừa.
Tô Thừa mấy năm nay thật sự đòi tiền bọn họ nhiều lắm sao? Ngược lại không có.
Ông ấy mới chỉ đòi mấy đồng, trong khi năm đó bọn họ ăn biết bao nhiêu lương thực?
Nhắc tới lương thực, một chuyện khiến người ta tức giận lại xuất hiện.
"Ta vừa hỏi Ngọc Nương rồi, năm đó lão Tô gia đã bán một ngàn lượng! Số tiền bỏ ra để mua lượng thực cho chúng ta không đến một trăm lượng! Trong tay bọn họ có một lượng ngân lượng lớn, lại cứ suốt ngày làm ra vẻ chết đói đến nơi phải nhai rau nuốt trấu trước mặt hương thân! Làm cho ai xem cơ chu
"Đúng thất"
"Nếu không lừa lọc như vậy sao người trong thôn có thể giao đất cho bọn họ được?"
"Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu! Trước đây ta đúng thật là bị mù! Không nhìn ra bọn họ là loại người vô liêm sỉ đến thết"
"Nói đi cũng phải nói lại, sao Tô Thừa lại có được miếng ngọc bội đáng giá như thế?"
"Hắn ta đã lưu lạc đến thôn Dương Liễu... có khi nào thật ra hắn ta là con cái của một gia đình giàu có nào đó hay không?”
"Thôi đi, Ngô thẩm, con cái của gia đình giàu có ai mà chẳng được nuông chiều từ tấm bé chứ? Tô Thừa chỉ là đứa nhóc chăn trâu, hắn ta cũng chỉ may mắn, phỏng chừng nhặt được đâu đó mà thôi!"
"Nhặt được cũng là của hắn ta! Lão Tô gia trộm ngọc bội của hắn ta là sai rồi!"
Vệ Đình một đường đi tới, gân như nghe được hầu hết câu chuyện. Sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, lông mày nhíu lại, dường như còn lạnh lùng hơn bình thường đôi phần.
Lúc hắn bước vào nhà, ba đứa nhỏ đang ngồi trên ngưỡng cửa, hai tay ôm bình sữa uống.
Sau lưng ba người là nhà chính đang được thắp mấy ngọn đèn dầu.
Tô Nhị Cẩu soạn bàn ghế, chuẩn bị ăn cơm.
Tâm mắt xuyên qua nhà chính liên thấy hình bóng Tô Thừa đang chặt củi bó củi ở hậu viện.
Lại nhìn ra phía sau nữa, Tô Tiểu Tiểu đang bận rộn ở trong bếp.
Trong đầu hắn lóe lên bốn chữ: khói lửa nhân gian.
Trong thôn, một đám hương thân đang mắng chửi nước miếng bay tứ tung, mà chủ nhân của sự việc là cả nhà Tiểu Tô căn bản lại chẳng có ai đề cập đến chuyện này.
Mỗi người đều vùi đầu vào ăn cơm, tuyệt đối không phụ lòng thành quả lao động của Tô Tiểu Tiểu.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất nhai
ta nay Tô Tiểu Tiểu làm món thịt ba chỉ sườn, mỗi miếng sườn đều đầy ú thịt, nạc mỡ đan xen, phủ nước sốt của thịt kho tàu, cắn một miếng, nước sốt mặn ngọt thơm ngon hòa quyện với nước ngọt tiết ra từ thịt bùng nổ trong miệng, quả thực là tuyệt vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận