Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2527: Vệ Tư Và Vệ Tiểu Bảo 3

Chương 2527: Vệ Tư Và Vệ Tiểu Bảo 3Chương 2527: Vệ Tư Và Vệ Tiểu Bảo 3
Cũng may sau khi sinh Tô Tiểu Tiểu yếu đi nhiều, không còn bao nhiêu sức lực nên mũi tên này mới không quá mạnh.
Nếu không trốn thoát hay không đúng là điều khó nói.
Vệ Đình xoa trán, lòng còn hãi hùng, hắn bước tới.
Tô Tiểu Tiểu ngượng ngùng: "Sao chàng không dùng ám hiệu?"
Vệ Đình: "Quên mất."
Tô Tiểu Tiểu: "Cái này mà cũng quên được?"
Vệ Đình: Bởi vì nàng không biết là ai đến.
"Hai người không sao chứ?" Vệ Đình hỏi.
"Bọn ta vẫn ổn, sao chàng lại bị thương?" Tô Tiểu Tiểu nhìn vết máu to đùng trên bụng hắn.
"Bị thương ngoài da thôi." Vệ Đình không để ý lắm, hắn nhìn xung quanh: "Tiểu Bảo đâu?"
Tô Tiểu Tiểu trợn mắt.
Chết rồi.
Tiểu Bảo còn ở trong phòng thuốc.
Lat nữa nó mà bị bắn ra trước mắt Vệ Đình thì bí mật vê phòng thuốc cũng không giữ được nữa.
"Tiểu... Tiểu Bảo ở bên trong... ở trên giường."
Nàng dùng cơ thể ngăn Vệ Đình lại.
Vệ Đình tiến lên: "Ta đi ôm con bé."
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục chặn hắn: "Không cần! Con bé đói rồi, ta cho con bé bú trước, chàng ra ngoài đợi di
Vệ Đình nói: "Ta ở với nàng..."
Tô Tiểu Tiểu: "Ta xấu hổ! Hơn nữa bên trên còn đang đánh nhau đấy, chàng mau đi giúp Linh Am và Cảnh Dịch đi."
Tô Tiểu Tiểu đẩy Vệ Đình ra ngoài.
Vừa đi được hai bước, bên ngoài đã truyền tới tiếng khóc trẻ con.
Cả người Tô Tiểu Tiểu run lên.
Đây là... tiếng khóc của Vệ Tiểu Bảo.
Vệ Đình nhìn nàng đầy thắc mắc: "Không phải... ở bên trong sao?”
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười. Phòng thuốc, mày làm cái quái gì thế! Không phải vào chỗ nào thì ra chỗ đó sao.
Hai người hớt hải ra sân sau.
Vệ Tư hai tay cứng đờ ôm Vệ Tiểu Bảo gào lên mấy tiếng rồi lại ngoan ngoãn, ông ấy kinh ngạc quay người lại, sửng sốt nói với hai người: "Nếu ta nói có một đứa bé từ trên trời rơi xuống, hai người có tin không?”
Gặp gia gia như thế đấy!
"Cha..."
Tô Tiểu Tiểu đang muốn nói đó là Vệ Tiểu Bảo thì Vệ Đình đã giành trước.
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Chắc là thủ đoạn của sáu đại môn phái dùng để hãm hại Bách Hoa Cung, bọn chúng ném đứa bé vào Bách Hoa Cung, ngày mai phụ mẫu ruột thịt của đứa bé đến tìm, nói Bách Hoa Cung bắt con cái của họ."
Vệ Tư nghi ngờ: "Sao ta lại có cảm giác đứa bé từ trên trời rơi xuống..."
Vệ Tư đại tướng quân bị đứa bé bất thình lình rơi xuống này làm bối rối, đầu óc cũng đờ đẫn, nếu không suy đoán chồng chất sơ hở của Vệ Đình đã bị ông ấy nghiêm khắc lật tẩy từ lâu.
Vệ Đình nói: "Cha, cha đưa đứa bé cho con đi, con tìm người đưa nó đi."
Vệ Tư nhướn mày: "Con muốn đưa đi đâu?"
Vệ Đình mặt lanh tanh: "Nha môn.”
Vệ Tư nhìn nhóc con trong khuỷu tay, không biết tại sao ông ấy lại thấy hơi luyến tiếc.
"Tiểu Tiểu sao rồi?' Vệ Tư nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình lặng lẽ chắn trước người Khổng Tước béo, không cho cha hắn nhìn thấy bụng nàng.
Tô Tiểu Tiểu đánh hắn một cái.
Vệ Đình nghiến răng nặn ra mấy chữ: "Đứa bé ra ngoài bằng cách nào?"
Tô Tiểu Tiểu không nói gì.
Nàng mỉm cười, từ phía sau Vệ Đình thò đầu ra: "Cha, con không sao, chỉ là hơi mệt thôi. Đúng rồi, cha, một mình người qua đây sao? Sao không thấy lục ca với tứ biểu ca?"
Vệ Tư thở dài: "Ta với bọn họ lạc nhau trên biển... Con mệt thì đi nghỉ trước đi, đợi trời sáng rồi lại nói với con. Nhóc con con..."
Vệ Đình: “Con bị thương.
Vệ Tư cạn lời liếc xéo nhi tử một cái, không phải nể mặt nương tử hắn, ông ấy đã lập tức thanh lọc nhà cửa rồi.
"Hai con về đi."
Vệ Đình nói: "Con bảo Linh Âm sắp xếp phòng cho cha, đứa nhỏ cứ giao cho Linh Âm là được.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận