Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2529: Cuồng Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 2

Chương 2529: Cuồng Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 2Chương 2529: Cuồng Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 2
Người nào đó mới nói được một nửa, Tô Tiểu Tiểu đã cầm thuốc tới bên giường: "Nương, có thể uống thuốc rồi!"
Vệ Đình: "Có phải nàng lại lấy ta thử thuốc không?!"
Cảnh Dịch đi vào, chỉ Vệ Đình rồi nghiêm túc nói với Tô Tiểu Tiểu: "Hắn không muốn thử thuốc, sau này ngươi tới tìm ta, ta thử giúp ngươi."
Vệ Đình đột nhiên bị kéo vào: ”.......
Trận đánh bên ngoài cuối cùng cũng phân thắng bại, Hỏa Sát Môn giết tới đúng lúc, phái Vu Sơn phối hợp cũng coi như ăn ý, sáu đại môn phái thương vong vô số, những người còn lại bị đánh chạy trối chết.
Tử Y Hầu của Tàng Kiếm sơn trang không đánh mà lui.
Còn về Cơ Minh Lâu cũng tương đối thảm hại.
Bản thân bị chính mình đâm một kiếm, lại còn bị Sát Nô đâm thêm kiếm nửa.
Khi người của Thiên Cơ Các nghe tin chạy tới, hắn ta đã mất hơn nửa cái mạng.
Tục ngữ nói rất đúng, bi thương hơn cả là chết trong lòng.
Dáng vẻ sống dở chết dở này của hắn ta không biết là do thương thân hay thương tâm.
Trong mấy đại môn phái, thương vong lớn nhất là Ngũ Độc Phái.
Bọn chúng xông vào địa bàn của Lăng Vân, đụng phải Cần Sát của hắn ta, không còn ai sống sót.
"Dọn dẹp đi."
Hắn ta dặn dò rồi lấy khăn lau tay, ôm cầm thản nhiên về phòng.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình, Cảnh Dịch trị thương cho cá đệ tử, Lục Ngạo Thiên cũng mang một ít huynh đệ biết y thuật tới hỗ trợ, tất cả mọi người đều tất bật bận rộn.
Vệ Đình mơ hồ cảm thấy mình đã quên thứ gì đó nhưng nhất thời hắn không nhớ ra.
Thanh Vân Cung.
Ba đứa nhỏ thức giấc.
Lăng Vân đang ngủ say.
Ba người không lắc hắn ta tỉnh dậy mà trượt xuống giường.
Bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ cả đêm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tia nắng ban mai rực rỡ chiếu lên những gương mặt đáng yêu, làm nổi dáng vẻ ngây thơ, hạnh phúc của chúng.
Ba đứa nhóc tung tăng tới Phi Vân Cung. Bọn nhỏ biết nương phải ngủ nên không đi làm ồn nương mà là tới tìm muội muội.
Khi bọn chúng đến hành lang lại bất ngờ phát hiện ra cửa phòng khép hờ.
Ba đứa nhỏ đồng loạt đẩy cửa vào.
Lúc này Vệ Tư đã ôm Vệ Tiểu Bảo ngồi cả một đêm, cứ nghĩ tới sắp phải đưa nhóc con này đi, ông ấy lại buồn bã không thôi.
Trong lòng ông ấy vạn phần không nỡ, đến cả hốc mũi cũng chua xót.
Chiến thần bị cái rìu chặt đứt nửa khúc xương cũng không rên một tiếng, lúc này lòng đau quặn thắt.
“Gia gial"
“Gia gial"
"Gia giat”
Ba nhóc con nhìn thấy Vệ Tư thì bổ nhào về phía ông ấy.
Ba nhóc nhào lên chân Vệ Tư, lăn qua lộn lại trên đùi ông ấy.
Vệ Tư ôm Vệ Tiểu Bảo trong lòng, ông ấy đưa một tay ra, cưng chiều xoa đầu ba đứa nhỏ.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, mấy đứa cũng tới rồi à?" Vệ Tư vội kìm vẻ đau lòng lại, trong mắt đầy kinh ngạc.
"Gia gia, ông khóc sao ạ?" Đại Hổ hỏi.
"Gia gia không khóc...
Gia gia đau lòng quái
Chiến thần tủi thân.
Ôm nhóc mập cả đêm, không nỡ đưa đi, phải làm sao đây?
"Muội muội!"
Tiểu Hổ nói.
Đại Hổ nhắc nhở: "Be bé cái mồm thôi, đừng đánh thức muội muội."
Vệ Tư ngẩn ra: "Mấy đứa... quen nhau sao?"
Tiểu hổ vỗ vỗ ngực: "Muội muội của Tiểu Phủi"
Đại Hổ nói: "Cũng là muội muội của con và Nhị Hổ."
Nhị Hổ gật đầu: "Đúng thế, nương sinh đó, là muội muội của ba bọn con."
Vệ Tư hiểu ra.
Thằng nhóc thối thai
Đồ đáng chết!
Trong hoa viên, Vệ Đình vừa băng bó cho đệ tử Hỏa Sát Môn cuối cùng xong thì hắt xì một hương 4523. cuong Chau, ¡ ieu Dao FRROLN9Ua < cái.
Lúc này hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn chỉ nghĩ mình ngứa mũi.
Hoàn toàn không biết bản thân ngứa đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận