Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1376: Đại Lão Ra Tay 3

Chương 1376: Đại Lão Ra Tay 3Chương 1376: Đại Lão Ra Tay 3
Phu xe che lại miệng vết thương, nghiêng ngả, lảo đảo đi đến.
"A Phúc!" Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía miệng vết thương của cậu ta: "Ngươi để ta xem cho."
Phu xe nhịn xuống cơn đau đớn lắc đầu, nói: "Ta không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, ngươi đừng quan tâm đến ta... Mau đi cứu tiểu công tử... Xe ngựa bị cướp người ta cướp đi rồi, bọn họ có ba người... Đi vê phía bên kia..."
Tô Tiểu Tiểu cùng Quỷ Phố theo hướng người phu xe chỉ mà chạy đến hiện trường, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa trống rõng, cùng với hai cái xác nằm trong vũng máu đã lạnh như băng, còn vết máu vẫn chưa khô nằm cách đó không xa.
Có nhiều dấu vết va chạm của xe ngựa, bên trong xe không có vết máu, chứng minh hài tử lúc không có bị thương.
"Là giết lẫn nhau."Quỷ Phố nhìn hai cái xác nằm trên mặt đất nói."
"Vì sao bọn họ lại giết lẫn nhau? Nội bộ xảy ra mâu thuẫn sao?" Tô Tiểu Tiểu không hiểu.
Không bao lâu, nàng đã phát hiện một cái túi trên mặt đất.
Vừa mở ra nhìn, đó là túi của cổ sư.
Chỉ có điều, tất cả cổ trùng bên trong đều đã chất.
Là người nào làm?
Nhưng vậy cũng thật quá đáng rồi.
Ngũ Hổ đi dò đường bay trở về: "Sư hồ! Sư hồ! Sư hồ!"
Lăng Vân đã đến đây?
Vậy những cái này... Sẽ không phải do Lăng Vân làm chứ?
Tô Tiểu Tiểu quyết đoán lắc đầu.
Lăng Vân chỉ là một cầm sư ốm yếu mắc chứng biếng ăn trong nhiều năm, thậm chí còn không có sức để đi lại.
Hai người thuê một chiếc xe ngựa để trở lại hẻm Lê Hoa.
Trên xe, nàng đã băng bó vết thương cho phu xe.
Cách nàng đối xử với hạ nhân và cách đối xử với người bị thương cũng không có gì khác nhau, Quỷ Phố chỉ nhìn nhưng không nói gì.
Xe ngựa đã đến nơi.
Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống xe ngựa: "Quỷ Phố, tính tiên!"
Hiện tại vẫn là Quỷ Phố.
Hạ nhân trong viện đều đã nghỉ ngơi, Đặng An cũng ở trong phòng của mình tu dưỡng, Lăng Vân một mình canh giữ ba đứa nhỏ đang ngủ say.
Tiểu Hổ được sư hồ tắm rửa sạch sẽ, thay cả y phục khô ráo, nên khỏi phải nói khi ngủ thơm cỡ nào.
Lăng Vân ngồi quỳ ở trên đệm hương hồ, ánh trăng nhẹ nhàng rọi lên người hắn ta, tôn lên vẻ lạnh lùng như ngọc của hắn ta.
"Lăng Vân." Tô Tiểu Tiểu cởi giày bỏ ở cửa, rồi mang theo giày màu trắng bước vào bên trong.
Nàng nhìn ba đứa nhỏ nằm ở trên giường, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Hửm? Sao Tiểu Hổ lại thay đổi y phục vậy?"
Ở chỗ này của Lăng Vân có ba bộ quần áo để thay cho ba đứa nhỏ, tuy nói vậy, thật ra đều là đồ của ba đứa nhỏ cùng nhau làm bẩn rồi cùng nhau thay.
"Nước tiểu." Lăng Vân không muốn nghĩ đến cảnh, mình ôm đứa nhỏ đã tè ra quần này cả một đường.
"Đêm nay... Đa tạ ngươi."
Tô Tiểu Tiểu thử nói, cũng không tò mò chuyện gì.
Lăng Vân cũng không nói rõ, hắn chỉ thản nhiên uống trả, nói: "Ở chỗ này của ta, nếu mất đi người nào, ta cũng sẽ tìm trở về."
Cho nên rốt cuộc có phải do ngươi làm không?
Được rồi, ta không hiếu kỳ, ta không hề hiếu kỳ chút nào.
"Cổ sư..."
"Không có bị giết chết, đã được người khác cứu đi, ta không quen biết người kia. Chỉ là..." Lăng Vân nói đến đây đã lướt mắt nhìn về phía tiểu nghiệt đồ đang ngủ say: "Nhìn rất giống."
Tô Tiểu Tiểu nhận ra hắn đang nói ba đứa nhỏ lớn lên giống người kia, xem ra chính là Nam Dương Vương.
Nam Dương Vương là một kẻ nguy hiểm, chẳng lẽ Lăng Vân có thể đưa ba đứa nhỏ từ trong tay hắn ta bình an trở về sao, sẽ không phải là trùng hợp chứ? Lăng Vân thật sự chỉ là một câm sư có bệnh thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận