Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 51: Lam Nuong 2

Chuong 51: Lam Nuong 2Chuong 51: Lam Nuong 2
Nhị Hổ, Tiểu Hổ đều muốn bánh trôi.
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, sủi cảo và bánh trôi nóng hôi hổi được bưng lên.
“Nương, ăn.' Ba người nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Các con ăn đi, nương không đói bụng, cẩn thận kẻo nóng."
Ba người đối diện với bát, cái miệng nhỏ ăn từng ngụm.
Bỗng nhiên Tô Tiểu Tiểu nhìn ba người nói: "Các con... không biết tên chính mình sao?"
Nàng muốn biết tên thật của bọn nhỏ.
Ba người nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đồng loạt gật đầu.
Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu sáng ngời: "Vậy các con tên là gì thế?"
Bàn tay nhỏ bé của ba đứa nhóc đặt lên trước ngực nhỏ của mình.
"Đại Hổ."
"Nhị Hổ."
"Tiểu Hổ."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Sau khi ba nhóc con ăn uống no đủ, Tô Tiểu Tiểu dẫn bọn chúng đi đến cửa tiệm thuốc ở trấn trên.
Hôm qua đánh nhau là đi vào từ cửa sau, tránh mặt tiểu nhị ở cửa tiệm thuốc, nên mọi người cũng không quen biết nàng.
Phải ổn định vết thương của Tô lão phụ, châm cứu lẫn thuốc thiếu một thứ cũng không được.
"Ta cần một bộ ngân châm, mặt khác." Nàng dừng một chút, một hơi nói ra hơn mười vị thuốc.
Chưởng quây tính toán sổ sách cho nàng, tổng cộng năm lượng.
Sau lần đầu tiên mua sắm, bạc trong tay nàng chỉ còn hai lượng.
"Có thể rẻ hơn chút được không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Chưởng quây thản nhiên cười cười: "Cô nương nghĩ muốn lấy bao nhiêu?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trong tay ta chỉ có hai lượng bạc, nếu các ngươi nguyện ý... Ta có thể lấy thuốc của ta đổi với các ngươi, bù chênh lệch giá."
Chưởng quây cảm thấy tức cười.
Một cái thôn nữ khẩu khí thật lớn! Nàng lấy thuốc của nàng ra đổi.
Thuốc gì? Cây thuốc hư thối trong bài thuốc dân gian ở nông thôn hay sao?
Nàng coi Vinh Ân Đường trở thành chỗ nào chứiI
"Vinh Ân Đường là cửa tiệm thuốc lớn nhất trấn trên, thuốc tốt gì mà chẳng có? Sẽ hiếm lạ đồ của một thôn nữ sao? Ngươi thì có thể lấy được đồ vật gì chứ!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thuốc của ta tốt lắm."
Chưởng quầy trào phúng nói: "Ta thấy ngươi chính là lừa gạt thuốc, người như ngươi ta gặp nhiều rồi! Mau đi đi! Nếu không ta sẽ báo quan!"
Trong sương phòng lầu hai, thiếu niên áo gấm ngồi ở ghế trên, một lang trung trong cửa tiệm thuốc đang kiểm tra cánh tay trái cho hắn.
"Chỗ bị trật khớp khôi phục rất tốt, sẽ không để lại di chứng."
Thiếu niên cẩm y nhấc tay, lang trung biết điều lui ra ngoài.
Hộ vệ đứng bên cửa sổ đột nhiên mở miệng: "Thiếu gia, người xeml Là cô nương vừa nãy!"
Thiếu niên quay đầu nhìn: "Là nàng."
Chính là bên người thêm ba đứa nhỏ.
Hộ vệ vừa khoa tay múa chân, vừa kỳ quái hỏi han: "Thiếu gia, nàng vừa mới thật sự liên một chút như vậy... nối cánh tay người trở lại hay sao?"
Khi thiếu gia nhà hắn cưỡi ngựa, hắn ở trong đám người đối diện, không thấy rất rõ ràng.
Thiếu niên cẩm y ừ một tiếng.
Hộ vệ nói: "Ta trông cách ăn mặc quần áo của nàng, rõ ràng là thôn cô, nàng làm sao biết được việc này? Hay là nàng cũng hiểu biết y thuật? Thiếu gia thiếu gia! Chúng ta mời nàng đi chữa trị cho biểu thiếu gia đi!"
Thiếu niên trâm mặc.
Nối cánh tay trật khớp, cứu đứa nhỏ bị nghẹn thức ăn không hít thở được, chắc nàng cũng hiểu biết y thuật.
Nhưng... chữa trị cho biểu ca.
"Thân phận của biểu ca đặc biệt, người lai lịch không rõ tốt nhất không cần tùy tiện tiếp cận biểu ca, vẫn nên đợi Đổng đại phu ở cửa tiệm thuốc thì hơn."
Đổng đại phu làm nghề y nhiều năm, y thuật cao minh, là người được chọn tốt nhất để chữa trị cho biểu ca.
Lại nói sau khi Tô Tiểu Tiểu bước ra khỏi cửa tiệm thuốc, dự tính đi nơi khác nhìn xem, mới vừa đi chưa được vài bước, bị một nam tử trung niên ngăn cản đường đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận