Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1108: Ac Bá Mạnh Nhất! 1

Chương 1108: Ac Bá Mạnh Nhất! 1Chương 1108: Ac Bá Mạnh Nhất! 1
Tô Thừa ghé sát vào Tô Tiểu Tiểu, thấp giọng hỏi nói: "Khuê nữ, Mạch Nhi thật không có việc gì chứ? Hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ta hơi lo lắng."
Tô Thừa ác bá thì ác bá, với người trong nhà là đào tim móc phải, đặc biệt Tô Mạch rất thương Tô Tiểu Tiểu, Tô Thừa càng muốn đối xử tốt với hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Thương thế của hắn không nguy hiểm đến tính mạng, chủ yếu là trúng độc, con đã cho hắn ăn thuốc giải độc."
Tô Thừa thoáng yên lòng.
Ông cảm nhận được hướng gió, thay đổi vị trí, chắn ở chỗ đầu gió.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phụ thân, chúng ta có mặt nạ bảo hộ phòng độc, không sợ chướng khí, ngồi bên này, thoải mái một chút, nơi đó cộm khó chịu."
Tô Thừa như không có việc gì nói: "A, không có việc gì, ta thích ngôi ở đây."
Tô Tiểu Tiểu cong khóe môi: "Vậy con dịch bên này một chút."
"Cũng đúng." Dù sao Tô Thừa kiên trì phải làm một tấm chắn chướng khí hình người.
Tô Tiểu Tiểu nhìn đối diện, nói: "Phụ thân, con đi chuẩn bị nước."
Nàng nghe thấy tiếng nước chảy, gần đây hẳn là có nguồn nước.
Nàng cầm túi nước của ba người lên đứng dậy rời đi.
Lãnh tướng quân ý bảo nói với Lãnh Chỉ Nhược: "Ngươi cũng đi chuẩn bị nước."
Lãnh Chỉ Nhược buông trường kiếm, nhận túi nước phụ huynh truyền đến, đi theo Tô Tiểu Tiểu đến cạnh dòng suối.
Hai người ngồi xuống, bắt đầu lấy nước vào túi nước.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tình huống của các ngươi như thế nào?"
Lãnh Chỉ Nhược nói: "Chúng ta là một canh giờ trước từ cửa vào đi vào rừng đào, đi tới đi lui không hề có cây đào, như là tiến vào một vùng núi khác, ở nơi đó, chúng ta gặp phải làn sóng phục kích đầu tiên của Bạch Liên Giáo, thiệt hại một phần ba hộ vệ."
Tô Tiểu Tiểu sờ hai cằm: "Cho nên trong rừng xác thật có Bạch Liên Giáo, về sau thì sao?"
Lãnh Chỉ Nhược nhíu mày nói: "Sau đó chúng ta gặp được một trận đá, hộ vệ Lãnh gia toàn quân bị diệt, chỉ có ba chúng ta trốn thoát. Ngươi thì sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "A, ta là theo dõi Bạch Liên Giáo tới."
Anh Vũ Bạch Liên Giáo cũng là Bạch Liên Giáo, không nói dối.
"Đưa cánh tay cho ta."
"Hả?" Lãnh Chỉ Nhược không nghe rõ. Tô Tiểu Tiểu buông túi nước, trực tiếp cam cánh tay trái nàng ấy lại đây.
Lãnh Chỉ Nhược hít ngược một hơi khí lạnh.
Tô Tiểu Tiểu vén tay áo nàng ấy lên, lộ ra một khăn tay bị máu xâm nhiễm, lấy khăn tay ra đã nhìn thấy một miệng vết thương dữ tợn đáng sợ.
"Bị thương thành như vậy, đại ca ngươi còn không biết xấu hổ đoạt đồ vật của ngươi." Tô Tiểu Tiểu gỡ túi cấp cứu buộc ở bên hông xuống, lấy ra một thuốc tiêm.
Lãnh Chỉ Nhược hỏi: "Đây là cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thuốc mê, miệng vết thương của ngươi cần khâu lại, tiêm cái này sẽ không đau, ngươi yên tâm, là bộ phận gây tê, bọn họ không nhìn ra.'
Lãnh Chỉ Nhược nghe hiểu, nàng thấp giọng nói: "Không cần cái này."
Mỗi một cơ bắp trên cánh tay đều là hữu dụng, phàm là một chỗ nhỏ không sử dụng được lực, đều có thể ảnh hưởng đến chiêu thức.
Tô Tiểu Tiểu đành phải khâu sống cho nàng ấy.
Nàng ấy đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, hốc mắt đều đỏ, lại liều chết cũng không để nước mắt rơi xuống.
Từ rất nhỏ nàng ấy đã biết, nước mắt nữ nhi không đáng tiền.
Trên đời không có người thương tiếc nước mắt của nàng, nàng sẽ không bao giờ khóc nữa.
Tô Tiểu Tiểu băng bó cho nàng ấy: "Ngươi là người tàn nhẫn thứ hai đêm nay ta nhìn thấy được.'
"Người thứ nhất là Tô Mạch sao?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt hai người đồng thời cứng lại.
Lãnh Chỉ Nhược ý thức được tự mình nói sai.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục băng bó: "Ngươi nhận ra Tô Mạch?”
Lãnh Chỉ Nhược chậm rãi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận