Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2392: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 2

Chương 2392: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 2Chương 2392: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 2
Vệ Lục Lang không phải đối thủ của ông ta, bị ông ta đánh té cắm đầu xuống đất mấy lần.
Nhưng cũng may hắn ta chịu đòn được!
Hắn ta lau đi vết máu ở khóe miệng, vung cánh tay vàng lên, hung hăng nen lại đối phương!
Để ngươi nếm thử sự lợi hại của nương tử tal
Sơn Tịch La Hán và Vệ Lục Lang hai quyên chạm nhau.
Nội lực của ông ta đánh đứt mấy sợi gân mạch của Vệ Lục Lang, nhưng cánh tay vàng của Vệ Lục Lang cũng đập vỡ hai đốt ngón tay của ông ta.
Lúc này Sơn Tịch La Hán không muốn lãng phí thời trên người Vệ Lục Lang nữa, ông ta cảm thấy người trẻ tuổi kia nguy hiểm hơn.
"Muốn chạy à? Cửa cũng không có!"
Vệ Lục Lang bổ nhào qua giữ lấy bả vai của Sơn Tịch La Hán.
Sơn Tịch La Hán hét lớn một tiếng, dùng tay lôi cánh tay vàng của Vệ Lục Lang xuống!
Vệ Lục Lang tức đến giậm chân: "Cánh tay của tal Cái tên hòa thượng giả nhà ngươi! Trả cánh tay cho tal”
Sơn Tịch La Hán lao về phía Tô Mạch.
Ánh mắt của Tô Mạch quét qua, hai tay nắm chặt trường kiếm, xoay người một cái, lưu loát chém xuống!
Kiếm khí sắc bén mà mạnh mẽ, xé nát áo bào của Sơn Tịch La Hán!
Căằm của Sơn Tịch La Hán tí tách chảy máu.
Ông ta bị thương rồi!
Tiểu tử này... Vừa rồi lúc giao thủ với tứ công tử, căn bản là ẩn giấu thực lực!
Sơn Tịch La Hán nghiêm mặt nói: "Tứ công tử, ngươi đi trước đi, nơi này giao cho tai"
Sắc mặt Hạ Hầu Ngạn hơi biến hóa.
Sơn Tịch vậy mà kêu mình đi?
Chẳng lẽ Sơn Tịch không hề nắm chắc sẽ đánh thắng người trẻ tuổi này sao?
Vệ Lục Lang kêu lên: "Trả cánh tay cho tal"
"Trả cánh tay cho hắn."
Nhưng không phải Tô Mạch nói.
Sơn Tịch La Hán đột nhiên xoay người lại, nhìn nam tử đội nón rộng vành mặc bạch y đột nhiên xuất hiện. Bách Lý Thần gan từng chữ lập lại: "Ta nói, trả cánh tay cho hắn."
Hạ Hầu Ngạn ý thức được thế cục không ổn, lấy ra một viên phích lịch châu ném về phía Tô Mạch.
Sau đó hắn ta lập tức thi triển khinh công rời đi.
Tô Mạch vô cùng quen thuộc đối với phích lịch châu, dễ dàng né tránh.
Hắn ta nói với Bách Lý Thần: "Nơi này giao cho các ngươi đó."
Bách Lý Thần gật đầu: 'Ừ”"
Tô Mạch đuổi theo phương hướng của Hạ Hầu Ngạn.
Hạ Hầu Ngạn xuyên qua một sơn cốc, đi vào một khu rừng khác.
Nơi này tất cả đều là đại thụ trăm năm tuổi, cành lá um tùm, che khuất ánh nắng, chỉ có mấy tia sáng nhỏ vụn chiếu xuống.
Bốn phía âm u ẩm ướt, xen lẫn mùi tanh của bùn đất và mùi thối rữa của xác dã thú, khiến Hạ Hầu Ngạn cảm thấy buồn nôn.
Tâm trạng của hắn ta rất tôi tệ.
Mất liên lạc với Phong lão thì cũng thôi đi, ngay cả tứ đại La Hán cũng bị thạch đầu trận tách ra.
Nếu như ba người còn lại cũng ở bên cạnh hắn ta, hắn ta cần gì phải chật vật lẩn trốn?
Nơi này rốt cuộc là khu rừng tồi tàn nào không biết?
Nào là cơ quan nào là mai phục, làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn tal
Tô Mạch đứng ở lối vào của khu rừng, kiên nhẫn bẻ gãy một nhánh cây có thể uốn cong, móc dây cung từ trong ngực ra buộc lên.
Lại rút dao găm ra, làm mấy mũi tên ngay tại đó.
Miệng lẩm bẩm: "Chín mươi bước, chín mươi mốt bước, chín mươi hai bước... một trăm bước."
Cuối cùng một mũi tên làm xong, hắn ta cầm cung tiễn lên đi vào rừng.
Trong rừng im ắng, liền tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Hạ Hầu Ngạn càng chạy càng sợ hãi.
Bỗng nhiên, có tiếng động truyền đến từ bụi cỏ sau lưng.
Hắn ta vội vàng cảnh giác xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy một con chuột dúi to mọng chạy tới.
"Trong lòng đột nhiên trở nên rất bất an là sao vậy nhỉ?"
Một chân của hắn ta giãm vào vũng bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận