Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2260: Tao Phan 2

Chuong 2260: Tao Phan 2Chuong 2260: Tao Phan 2
Cảnh Tuyên Đế suốt đêm đau đầu, là vì hắn ta thật sự không muốn nhắc tới quá nhiều, nhưng có một số việc hắn ta không làm rõ thì lại không được.
"Con và bọn họ cùng nhau đi Nam Cương, vậy mà không phát hiên ra manh mối nào sao?"
Tiêu Thuấn Dương tự trách mình và nói: "Hắn ta trên suốt dọc đường đều đeo mặt nạ, Nhị Thần... chưa từng nhìn thấy mặt hắn ta, cho nên cũng không có đoán ra được Vệ Thanh đang ở bên cạnh.”
Mặc dù cả hai đều có chữ "Thanh" trong tên, nhưng Vệ Thanh đã chết, vậy ai đã kết nối họ lại với nhau?
Tiêu Thuấn Dương bù đắp lỗi lâm của mình mà nói: "Nhưng, nhi thần vừa mới từ miệng của hạ nhân mà hỏi ra được tình hình của Vệ Sâm và Vệ Yến, hơn nữa nhi thân đã nhìn thấy hai người bọn họ, Vệ Yến đã mất đi dung mạo, và mất đi cánh tay phải, và trong số những hộ vệ Vệ gia khi trên đi đường đến Nam Cương, thì có một tử sĩ lợi hại, và hắn ta cũng là một cao thủ có cánh tay vàng. Cho nên nhi thần suy đoán, họ là vệ Sâm và Vệ Yến."
Đôi mắt của Cảnh Tuyên Đế liền tối sâm lại: "Như vậy mà nói, hai người bọn họ không phải được tìm thấy Nam Cương sao? Vậy thì ngược lại là bọn họ đã trở vê Vệ gia vào sáng sớm rồi sao?"
Tiêu Thuấn Dương gật đầu: "Có lẽ là vậy."
Cảnh Tuyên Đế nắm chặt nắm đấm: "Bọn họ vì cái gì mà cứ mãi che giấu thân phận vậy? Bọn họ đang âm mưu bí mật gì vậy?!
Tiêu Thuấn Dương nói: 'Khi họ ở Nam Cương, thì họ cũng đã sống cùng nhau, ngoài ra nhỉ thân cũng đã bị đánh bất tỉnh ở viện tử của họ. Cho nên nhi thần nghi ngờ rằng, hòa thân giữa Huệ An và Nam Cương, cũng là bị bọn họ phá cho hỏng chuyện."
Trong mắt Cảnh Tuyên Đế liền hiện lên một chút nguy hiểm: "Vệ Tư, Vệ gia các người muốn tạo phản sao?"
Ngày hôm sau, khi tiểu hổ tỉnh dậy thì liên phát hiện ra bản thân đang ở trong phủ Hộ Quốc Công, nhưng chúng lại phấn khích đến mức đã trèo ra khỏi giường và bắt đầu đi tìm gia gia.
Tô Thừa đang kiểm tra khung xích đu cho ba đứa trẻ.
Đã mấy tháng bọn chúng không chơi nó rồi, cho nên không biết liệu nó có còn vững chắc hay không.
“Gia gial"
"Gia gial"
“Gia gial" Ba đứa trẻ đang tranh nhau mà chạy qua chỗ của ông ấy.
Đại Hổ chạy nhanh nhất, cho nên cậu bé đã nhảy vào vòng tay của Tô Thừa.
Nhị Hổ đứng thứ hai.
Tiểu hổ chạy không nhanh bằng hai vị ca ca của mình, cho nên cậu bé đã tức giận mà nằm xuống trên cỏ, mà làm vẻ uất ức: "Ho
Tô Thừa ôm hai đứa tiểu hoả gia, sau đó thì đi tới ôm Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ liền quay lưng lại, mà cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình, sau đó thì lấy đôi tay nhỏ bé giận dữ mà che mặt lại.
Tô Thừa ôm lấy tiểu gia hỏa rồi nói: "Lan sau cháu chạy nhanh một chút nhé."
Tiểu Hổ quay mặt đi.
Tô Thừa nói: "Không thích gia gia à, vậy gia gia đi.'
Tiểu Hổ liền ôm cổ Tô Thừa, mà vùi chiếc đầu nhỏ vào hõm cổ của ông ấy: "Cháu muốn gia gia.'
Tô Thừa cười lớn, sau đó thì cùng ba đứa trẻ chơi đùa một hồi, kế tiếp thì Tô Nhị Cẩu đi tới.
Ba đứa trẻ lại bắt đầu làm phiền cửu cửu mình.
Nhưng Không phải lúc đầu là Tô Nhị Cẩu đã ôm một đứa tiểu đoàn tử đi từ thị trấn quay về sao, sao Tô Nhị Cậu lại vừa đi đến thì đã có thể khóc như vậy rồi.
Bây giờ thằng nhóc đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, hơn nữa còn học được khinh công rồi, cho nên thằng nhóc còn mang tiểu đoàn tử chơi trò bay cao nửa, sau đó còn mạnh bạo mà tìm đường quay về sân như lúc ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận