Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1378: Tử Sĩ Mạnh Nhất! 1

Chương 1378: Tử Sĩ Mạnh Nhất! 1Chương 1378: Tử Sĩ Mạnh Nhất! 1
Lăng Vân nói: "Mấy năm trước ta đã rời khỏi Tây Tấn."
"Hóa ra là vậy." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, nói: "Nhắc nhở ngươi một câu, huynh ấy là vua liều chất."
"Ai cử ngươi đến đây?" Lăng Vân hỏi Quỷ Phố.
"Ngươi không cần biết. Quỷ Phố cũng không cho rằng chuyện này cần thiết.
Tô Tiểu Tiểu: Nhưng ta muốn biết.
"Công tử." Ám vệ bị thương che ngực lao thẳng đến bên người Lăng Vân, y bước một bước chắn ở trước mặt Lăng Vân.
Lăng Vân nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn, lui ra."
Ám vệ nghiêm mặt nói: "Ta giữ chân hắn, công tử đi trước đi."
Lăng Vân lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng chỉ có thể kéo dài được ba chiêu, chỉ với ba chiêu, ta cũng chưa chắc đã kịp rời đi."
"Nhưng mà công tử..."
“Ta đã nói lui ra.'
Ám vệ liếc mắt nhìn qua đứa nhỏ ở trong lòng của Tô Tiểu Tiểu.
Lăng Vân lập tức cắt đứt suy nghĩ của y: "Đừng lấy nghiệt đồ của ta ra mà uy hiếp hắn ta."
Ám vệ khẽ cắn môi, cuối cùng chỉ có thể không cam tâm mà lui ra ngoài.
Quỷ Phố lao đến đánh một chưởng về Lăng Vân, cơ thể Lăng Vân lập tức né tránh rồi lao qua phía rào chắn dưới hành lang uốn khúc.
Tô Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ suýt té ngã của hắn ta mà không thể không phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng : "Chẳng phải ngay cả cổ trùng và cao thủ của Bắc Yên ngươi đều xử lý được sao? Vì sao ngươi lúc này lại chật vật đến như vậy?”
Lăng Vân nghiến răng nói ra từng chữ: "Ta, không, cầm!"
"Đáng lẽ ngươi nên nói sớm hơn một chút, để ta." Tô Tiểu Tiểu hướng về phía Quỷ Phủ dùng chân ra dấu dừng lại, dù sao tay nàng hiện tại còn bận.
Nàng xoay người đi vào nhà, đặt Nhị Hổ và Tiểu Hổ lên giường rồi cầm lấy đàn của Lăng Vân cách rào chắn đưa cho hắn ta: "Nè!"
Lăng Vân: ”...'
Ngươi thật sự không muốn khuyên cái gì sao?
Lăng Vân ôm lấy đàn, cơ thể vừa chuyển động, tấm lụa mỏng rộng thùng thình cùng trường bào phẳng phiu duyên dáng trong gió đêm, giống như một đóa hoa sen cao quý nở rộ, chỉ với một cái chớp mắt, quả thật đã đẹp đến rung động lòng người. Hắn ta ngồi xuống băng ghế đá, đem cầm đặt lên trên bàn đá ở trước mặt, hắn ta dùng đầu ngón tay thon dài gảy đàn, tiếng đàn du dương uyển chuyển từ dưới ngón tay của hắn ta mà phát ra.
Tô Tiểu Tiểu: "Ừm, dễ nghe quá."
Quỷ Phố thì không cho rằng như vậy, tiếng đàn thoáng chốc chui vào trong màng tai giống như một con dao nhọn đâm vào ý thức của hắn ta.
Hắn ta nhắm mắt lại, đem cảm giác đau đớn phân tán đi: "Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Như vậy thì quá tệ rồi."
Sắc mặt Lăng Vân không chút thay đổi nhưng đầu ngón tay hắn ta tung bay, làn điệu cũng thay đổi theo, từ uyển chuyển đã trở nên cao vút, trong không khí chỉ còn luồng ớn lạnh.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy không đúng.
Nàng nhìn về phía Quỷ Phố, quả nhiên, trong mắt của Quỷ Phố đã hiện lên một tia vùng vẫy.
Hắn ta bị tiếng đàn quấy nhiễu, nội lực cùng nội đan điền bắt đâu không còn khống chế được mà bay tán loạn.
Nhưng sao ta không bị gì?
Tô Tiểu Tiểu nghĩ thâm.
Nàng quay đầu nhìn tụi nhỏ, ba đứa nhỏ vẫn ngủ say sưa hoàn toàn không hề hấn gì, ngoài ra, còn có Đặng An củng mấy hạ nhân đang ở trong phòng tạm nghỉ nữa.
Chẳng lẽ nên nói... Tiếng đàn của Lăng Vân chỉ có hữu dụng đối với cao thủ thôi sao?
Thảo nào cổ sư không chết nhưng cao thủ Bắc Yên thì chết.
Ngoài ra, dường như cũng có thể giết cổ trùng.
Dựa theo cách chết của hai người này, có lẽ cổ trùng không chịu nổi âm vực của tiếng đàn nên trực tiếp bị giết chết, còn hai cao thủ kia là bị tiếng đàn mê hoặc thần trí, nên giết hại lẫn nhau mà chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận