Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 225: Khoe Khoang 3

Chuong 225: Khoe Khoang 3Chuong 225: Khoe Khoang 3
Mấy người phụ nữ ngồi trong phòng Tô Ngọc Nương.
Tô Ngọc Nương đang cho đứa bé ăn.
Sau khi làm theo cách điều trị của Tô Tiểu Tiểu vài ngày, nàng ấy đã khôi phục không ít, sữa cũng có, nhưng không quá nhiều.
Ban ngày sẽ ôm đứa nhỏ đến nhà họ Lý, nhờ Triệu thị cho đứa nhỏ uống chút sữa, buổi tối nàng ấy sẽ tự mình cho con uống sữa.
Tô Cẩm Nương nói: "Trong thời tiết này, không thể nào nuôi sống ngựa con được, đáng tiếc bốn mươi lượng bạc đó."
Nàng ta nói đáng tiếc, nhưng giọng điệu lại rõ ràng là hả hê.
"Nó mới kinh doanh được một tháng, đã kiếm được bốn mươi lượng... Trọng tâm của Phương thị không đặt vào con ngựa.
Thật hiếm khi Tô Ngọc Nương không lên tiếng cho Tô Tiểu Tiểu, bởi vì ngay cả nàng cũng cho rằng Tô Tiểu Tiểu đang làm ăn thua lỗ.
Ngựa trưởng thành rất đắt tiền, thường có giá bảy mươi tám mươi lượng bạc, đây chỉ mới là giống ngựa bình thường, ngựa tốt thì có tiền cũng chưa chắc mua được.
Mua một con ngựa bốn mươi lượng nhìn có vẻ rẻ tiền, nhưng dù sao đó cũng là một con ngựa con không nuôi được.
Châu thị không giấu được sự mỉa mai: "Nàng nói là muốn mua bán hàng hóa! Theo ta thấy thì thế nào cũng bị mất vốn mà thôi! Cô nương là nên ở nhài Ai lại giống nàng cả ngày xuất đầu lộ diện, còn học theo năm nhân đi buôn bán! Giờ thì hãy rồi, thua lỗ hết chẳng còn gì!"
Tô Ngọc Nương cau mày.
"Nương" nàng ấy nói: "Con có chút khó chịu, muốn ngủ."
Phương thị nói: "À, được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi."
Lưu Bình lái xe bò đưa nhóm người Tô Tiểu Tiểu về nhà của họ.
Lý lão đầu và Lý Chính cũng đi tới.
Hai người không để ý tới cửa thôn náo nhiệt, chủ yếu là bởi vì nhìn mặt mũi Tô Tiểu Tiểu, nhưng bây giờ chung quanh không có người khác, có mấy chuyện cũng nên nói.
"Đại Nha, sao ngươi lại mua một con ngựa con?" Lý Chính hỏi.
Ba đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Ngựa con: Người mới đến, xin hãy đưa vé tháng cho tôi -
Họ muốn đưa ngựa con về nhà, nhưng trên đường đi, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ ngựa con.
Bọn họ có cảm giác như mình đã làm chuyện gì đó sai trái. "Nương."
Ánh mắt bất an của ba đứa nhỏ khiến người ta đau lòng.
Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu ba đứa nhỏ an ủi: "Ngoan nào, ngựa con rất tốt, nương rất thích."
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có lẽ nói như vậy còn chưa đủ, liền nói thêm một câu.
"Thích giống như bọn con thích ngựa con vậy."
Ba người vội vàng lắc đầu như trống bỏi!
Muốn thích Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ nhất.
Tô Tiểu Tiểu hiểu ý của bọn họ, nàng cười ra tiếng nói: "Được được, nương thích Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ nhất."
Nàng nói rồi lần lượt ôm ba người bọn họ xuống: "Đi tìm ông ngoại, cha với cữu cữu kêu bọn họ ôm ngựa con vào nhà."
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười với lý chính: "Thích nên mua."
Lý chính không ngốc, hắn ta thở dài: "Là mấy đứa nhỏ thích phải không? Ai da, ngươi cũng chiều bọn chúng quá rồi."
Hắn ta và Lưu Bình có suy nghĩ giống nhau, cho dù là con ruột cũng không nuông chiều như vậy, nếu đứa trẻ khóc nháo không chịu nghe lời thì chỉ đánh vài cái là được, làm sao có người thực sự chiêu chuộng đứa trẻ như vậy?
Quan điểm khác nhau nên Tô Tiểu Tiểu cũng không tranh cãi với lý chính làm gì.
Huống chi ba đứa nhỏ cũng không phải là những đứa trẻ chỉ biết đòi hỏi, cho dù hôm nay nàng không mua thì tụi nhỏ cũng sẽ không khóc nháo.
Nhưng trong tuổi thơ của tụi nhỏ có thể luôn có những tiếc nuối không thể lấp đầy.
Tiền không có có thể kiếm lại, nhưng tiếc nuối lúc nhỏ thì không thể nào lấy lại.
Nàng hy vọng mình có thể bảo vệ được lòng tốt thuần khiết trong trái tim tụi nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận