Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1850: Ngũ Hổ Ra Tay 2

Chương 1850: Ngũ Hổ Ra Tay 2Chương 1850: Ngũ Hổ Ra Tay 2
"Bọn họ cũng tới tham gia tuyển chọn nhưng nhiệm vụ chủ yếu của họ là bảo vệ ta, không phải tới đoạt vị trí Thánh Nữ với ta."
Đây chính là ưu thế của đại gia tộc, không chỉ có thể cho con cháu trong tộc tài nguyên tốt nhất, còn có thể sắp xếp tâm phúc của mình để hộ tống cho tuyển thủ hạt giống.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhàn nhạt: "Ngươi có ta là đủ rồi, không cân bọn họ. Cứ khăng khăng muốn đi theo cũng được nhưng không được tới gần chúng ta trong vòng trăm bước."
Doãn Tiểu Điệp kinh ngạc: "Vì sao thế?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhiều người đi theo như vậy, là sợ người khác không thể phát hiện ra ngươi sao? Lát nữa bắt được thánh điểu, bị người ta đoạt mất thì phải làm sao?"
Mấy gia tộc còn lại cũng có sắp xếp tương tự, nhưng Tô Tiểu Tiểu rõ ràng nhận thấy được Cơ gia và phía Trình Thanh Tuyết có võ công cao nhất, tiếp đến là Nhạc gia.
Doãn gia chỉ có thể xếp cuối cùng.
Hơn nữa Doãn Tiểu Điệp mới mấy tuổi, khả năng cô bé bị cướp là rất lớn.
Tô Tiểu Tiểu cúi người xuống, nhìn đôi mắt của cô bé: "Quy tắc không nói không thể cướp đúng không?”
Doãn Tiểu Điệp nói: "Không nói."
Tô Tiểu Tiểu đứng thẳng người lên: "Vậy thì đúng rồi, từ giờ khắc này trở đi, ngươi nhất định phải cẩn thận giữ kín hành tung của mình."
Doãn Tiểu Điệp không phải người không biết tốt xấu, cô bé cảm nhận được Tô Tiểu Tiểu là thật lòng suy nghĩ cho mình.
Cô bé do dự một chút, rốt cuộc vẫn nghe lời mà đồng ý.
Cô bé hất gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay lên, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Trình Tô, cho dù có tìm được thánh điểu hay không, ta vẫn sẽ ghi nhớ tấm lòng của ngươi. Ngươi có phải người Trình gia hay không cũng không quan trọng, Doãn gia sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Cô nhóc đoán ra được nàng không phải cháu gái ruột của Trình Tang, nhưng vẫn sẵn lòng che chở cho nàng?
Cô bé làm như vậy cũng không hoàn toàn vì Doãn Tiểu Điệp.
Hôm qua cô bé ở Tàng Điển các lục tung các ghi chép liên quan đến Xà Cốt Hoa, ban đầu Xà Cốt Hoa dùng để cho thánh điểu ăn, thánh điểu cực kỳ thích ăn hạt giống Xà Cốt Hoa.
Do nhiều năm trước Nam Cương trải qua một lần địa long xoay người, hủy diệt phần lớn Xà Cốt Hoa nên giờ đây mới trở nên hiếm có.
Núi Thánh lớn thế này, để nàng đi tìm một đóa hoa không khác gì mò kim đáy bể, nhưng nếu để cho thánh điểu đi tìm thì đơn giản hơn nhiều rồi đúng không? Tô Tiểu Tiểu buồn cười nói: "Duoc,ta sẽ ghi nhớ, đến lúc đó ngươi không được đổi ý đâu."
Doãn Tiểu Thất nghiêm mặt nói: "Ta sẽ không như vậy! Doãn gia chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!"
Doãn Tiểu Thất đi nói một tiếng với những người âm thầm bảo vệ cô bé, mọi người tự giác lui ra.
Khi cô bé trở lại bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, cách đó không xa có hai nhóm người đang đánh nhau.
"Là ta phát hiện trước!"
"Ngươi phát hiện thì sao? Là ta lấy trước!"
Là Nhạc Thanh Hoan và Cơ Nhu Thục.
Hai người vì tranh đoạt một con bồ câu mà đánh nhau túi bụi.
Doãn Tiểu Điệp khinh bỉ nói: "Hai người bọn họ vẫn luôn là tỷ muội, nhưng đến giờ phút quan trọng thì lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách, chúng ta có nên tới đó cướp luôn không?”
Tô Tiểu Tiểu: Bạn nhỏ mà, tốc độ lật mặt của ngươi cũng nhanh lắm đó.
"Không vội." Tô Tiểu Tiểu nhìn cành cây trước người, ném cho Ngũ Hổ dừng ở đầu cành một ánh mắt.
Ngũ Hổ đập đôi cánh nhỏ bay đi.
Bồ câu bị nhốt trong lồng chim, treo ở đầu cành.
Hai bên đấu đá vô cùng kịch liệt, luôn đề phòng có người tới gần, nhưng Ngũ Hổ chỉ là một con chim.
Ngũ Hổ dừng ở đầu cành, dùng tiếng bồ câu nói chuyện với bồ câu trong lồng chim.
Ngũ Hổ: "Cục cục cục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận