Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 913: Phan Kich 5

Chuong 913: Phan Kich 5Chuong 913: Phan Kich 5
Gần đây bọn họ đang điều tra vụ án của Bạch Liên Giáo, nhưng kể từ khi họ tìm ra những người chết dưới hâm là tín đồ của Bạch Liên Giáo, họ không có manh mối nào mới nữa.
Đại Lý Tự Khanh sắp loạn hết rồi, giờ nhìn ai cũng giống như người của Bạch Liên Giáo.
Tiêu Trọng Hoa nhau mày, nếu thật sự là Bạch Liên Giáo làm, thì điều đó cho thấy Bạch Liên Giáo đã phát triển thế lực đến trong cung rồi...
Tô Mạch nghiêm túc nói: "Hãy nhanh chóng tìm công chúa Huệ An và trả trong sạch lại cho muội muội của ta."
Tiêu Trọng Hoa và Đại Lý Tự Khanh vội vàng dẫn người đi tìm, Kinh Triệu Phủ và Cấm Vệ Quân cũng hành động.
Tô Mạch nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ta sẽ đưa muội về trước."
Hai người lên xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Huynh nói xem, có phải là tên gián điệp đó làm không?"Tô Mạch suy tư nói: "Hiện tại vẫn chưa rõ, ta nghĩ rằng gián điệp không thể giữ bình tĩnh thế được, ngày đầu tiên khi muội và Vệ Đình được ban hôn đã muốn ra tay với muội. Nhưng..."
Tô Tiểu Tiểu nói phần còn lại thay hắn ta: "Nhưng nếu công chúa Huệ An vô tình muốn đến gây rắc rối với ta, thì đây sẽ là một cơ hội trời cho để đối phó với ta."
Nói trắng ra, gián điệp có thể từ từ làm, nhưng một miếng thịt mỡ đưa đến tận miệng, ai có thể chịu đựng không cắn một cái?
Công chúa Huệ An đã làm hỏng tiết tấu của bọn gián điệp, khiến bọn họ ra tay với Tô Tiểu Tiểu sớm hơn.
Tô Tiểu Tiểu như có suy tư nói: "Có vẻ như mục tiêu đầu tiên hắn ta chọn làm là ta, cũng đúng nhìn ta có vẻ dễ đối phó hơn."
So với Vệ Đình, Tân Thương Lan và Vệ Lão Thái Quân, nàng lớn lên trong dân gian nhìn có vẻ là quả hông mềm dễ bị thao túng hơn.
Tô Tiểu Tiểu cười nhẹ.
Tô Mạch muốn nhanh chóng muốn minh oan cho Tô Tiểu Tiểu, cũng đi tìm công chúa Huệ An.
Hắn ta vừa đi, Tô Tiểu Tiểu cũng nối gót theo sau.
"Ba, cho con mượn con ngựa của người một lát!"
"Con cưỡi chậm thôi! Con ngựa này chạy nhanh lắm đó!"
Tô Thừa vừa gội đầu cho ba đứa nhỏ, vừa nói với ra bên ngoài.
Tô Tiểu Tiểu lên ngựa. Hừ, Vệ phu tử dạy rất tốt.
Nàng tùy tiện lấy một tấm bản đồ của kinh thành ra.
"công chúa Huệ An trở vê cung đi đường này, nàng ta mất tích ở đây."
Sau khi ghi nhớ đường đi, Tô Tiểu Tiểu cất bản đồ vào ngực.
Nàng cưỡi ngựa đến nơi công chúa Huệ An mất tích.
Nơi này đã được sai dịch điều tra, bây giờ không còn gì.
Tô Tiểu Tiểu cưỡi trên lưng ngựa, ánh trăng kéo dài bóng dáng của nàng rất dài.
Khuôn mặt nàng ẩn trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại sáng như băng nhận.
"Ra đây đi?”
Nàng nói nhẹ nhàng.
Không có ai xuất hiện.
Nàng cưỡi ngựa đi vào con hẻm vài bước.
Đột nhiên, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.
Một cái lưới lớn rơi từ trên trời xuống...
Trong căn phòng đầy mùi hôi và mốc đó, công chúa Huệ An cuối cùng cũng mở được dây thừng trên tay mình.
Nàng ta lấy miếng vải nhét ở trong miệng ra, sau đó cố gắng tháo dây thừng trên chân.
Nhưng dây thừng buộc quá chặt, nàng ta cố tháo ra nhưng không được.
Nàng ta tức giận đứng dậy, nhảy tới cửa, dùng sức đập vào cánh cửa bị khóa.
"Người đâu! Thả ta rat"
"Các ngươi thật to gan! Biết ta là ai không? Ngay cả ta cũng dám bắt, các ngươi chán sống rồi đúng không!"
"Nhanh thả ta rat"
"Nghe thấy chưa!"
Công chúa Huệ An gọi khàn cả giọng, lòng bàn tay cũng đau rát.
Tuy nhiên, vẫn không có ai đến.
Màn đêm buông xuống, bóng tối nuốt chửng cả căn phòng, nàng ta vừa sợ hãi vừa tức giận ngồi xuống góc tường.
Nước mắt từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận