Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 207: Than The 3

Chuong 207: Than The 3Chuong 207: Than The 3
Cha có hiểu lâm gì ve nó không vậy? Miếng ngọc này nếu bán đi có thể nuôi sống được mấy cái thôn đó được không?
Cha nàng phải may mắn đến mức nào mới có thể nhặt được bảo bối như vậy?
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận kiểm tra hình dạng của mặt dây chuyền ngọc và nói với cha mình: "Cha, mặt dây chuyền ngọc này hình như chỉ có một nửa thôi?"
"Một nửa?"Lão cha Tô lẩm bẩm: "Cha nhặt được một khối ngọc hư?"
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng lắc đầu: "Ý con là, nó là một cặp mặt dây chuyền. Đây là mảnh bên trái, và chắc chắn sẽ có một mảnh khác ở bên phải, chúng cùng nhau tạo thành một khối ngọc hoàn chỉnh."
Lão cha Tô nói: "Cha chỉ nhặt được cái này thôi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn mặt ngọc bội hỏi: "Cha, cha còn nhớ mình từ đâu tới không?"
Lão cha Tô lắc đầu: "Cha không nhớ."
Hắn là ba mươi năm trước mất mùa, ông ấy lưu lạc tới thôn Dương Liễu, lúc đó ông ấy mới sáu tuổi, trí nhớ gần như mơ hồ.
Tô Tiểu Tiểu cũng nghe được một số chuyện về năm đó, nạn đói ở thôn Dương Liễu còn nghiêm trọng hơn thôn Hạnh Hoa, thôn Hạnh Hoa có nhà họ Tô cứu trợ, nhưng ở thôn Dương Liễu thật sự có hơn chục người chết đói.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Không phải lúc đó cha sắp chết đói sao? Tại sao cha không dùng nó để đổi lấy thứ gì để ăn?"
Lão cha Tô suy nghĩ một lúc: "Có lẽ lúc đó cha còn nhỏ, không nghĩ tới chuyện này."
Kỳ thật có mấy lần suýt chút nữa chết đói, nhưng ông ấy vẫn cắn răng cố chịu đựng chứ không bán ngọc bội đi.
Tại sao lại không được bán?
Ông ấy không thể nói được. ....
Khi Tô Tiểu Tiểu cất mặt dây chuyền ngọc và quay trở lại phòng phía đông, Vệ Đình cũng ở đó.
Nàng định hỏi sao hắn lại vào phòng mình, vừa định nói thì nàng lại nhớ ra giường của hắn đã bị sập nên giờ hắn đã đánh chính ngôn thuận chuyển vào ở cùng nàng.
Vệ Đình đang ngồi bên giường, ngắm nhìn câu đối trên bàn qua ánh sáng phát ra từ bên ngoài tờ giấy dán trên cửa sổ.
Nhìn thì giống như hắn đang thưởng thức câu đối của Tô Tiểu Tiểu, nhưng trên thực tế, ánh mắt của gia hỏa này rõ ràng là đang kiểm tra, kiểm tra cực kỳ nghiêm túc. "Chàng động vào đồ cuatal" Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Rớt xuống sàn, ta vừa mới nhặt lên."
Nói xong dừng lại nói: "Ai viết?"
Tô Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói: "Là một người bạn! Thế nào? Có phải anh ấy viết không kém gì chàng phải không?”
Thư pháp của Hạng công tử là thứ mà ngay cả Thẩm viện trưởng cũng muốn sưu tầm, vì vậy nàng đoán nó sẽ không quá tệ!
"Ha." Vệ Đình khinh thường hừ một tiếng.
"Không thích thì đừng nhìn!" Tô Tiểu Tiểu cầm lấy câu đối, cuộn lại, nhét lại vào hộp gấm, cất vào tủ.
Vệ Đình nhìn cánh cửa tủ đã đóng kín, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Ba đứa nhỏ không thể ở nhà, tuyết rơi dày đặc cũng phải chạy ra ngoài, Tô Nhị Cẩu đi theo trông mấy đứa nhỏ.
Lão cha Tô trở vê phòng ngủ tiếp.
Tô Tiểu Tiểu di chuyển một chiếc ghế nhỏ ngồi ở sân sau, lấy một con dao cẩn thận làm ná cho bà đứa nhỏ.
Nàng biết cách làm nhưng con dao này hơi cùn, làm có chút khó.
"Đây.
Một bàn tay thon dài như ngọc câm một con dao găm đưa ra.
Đôi mắt của Tô Tiểu Tiểu dõi theo bàn tay mảnh khảnh như ngọc chạm khắc ra, cho đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng thâm nghĩ, tên này đúng là ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chất.
Dưới nhà kho, trong bóng tối, có thể gọi là ánh sáng tử thân, chỉ cân không cẩn thận mặt hắn liền biến thành hai màu, nhưng hắn lại vẫn đẹp trai như cũ.
Khi mới đến, làn da của hắn có màu lúa mì nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận